Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình (60/96)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 2: Ngoại tình

      "Lại làm sao vậy, em hôm nay rất lạ đấy?" Bàn tay to nâng lên mặt , luôn cảm giác vợ mình hôm nay có gì đó là lạ.

      " có a." Hướng Thanh Lam lắc đầu, lại ngửi chút, mùi hương ấy vẫn ngừng tiến vào mũi , "Chồng à, dạo này dùng nước hoa sao, sao lại luôn có mùi này?" khó hiểu nhìn , chồng chưa bao giờ thích dùng những thứ đó, nhưng dạo gần đây khi giặt quần áo, luôn có mùi hương này, chẳng lẽ là mùi của bột giặt.

      Nhưng là, quần áo của hai người đều giặt cùng nhau, vì sao quần áo của lại có mùi ấy?

      "Em là cún con sao? Cái mũi thính như vậy?" Nam nhân lấy tay nhéo chút cái mũi của , ánh mắt trở nên sâu hơn ít, sau đó lại giống như làm ảo thuật, từ phía sau lấy ra đóa hồng, "Là mùi hương này phải ? Đây, tặng cho em, gần đây bận quá, xong việc dành nhiều thời gian cho em hơn." đem đóa hoa đặt ở trong tay , sau đó xoa đầu chút, giống như là dỗ đứa .

      Hướng Thanh Lam nắm chặt bông hoa trong tay, tuy rằng chỉ có bông, nhưng là, khiến rất vui, chồng Tô Triết Thác chưa bao giờ là người nam nhân lãng mạn, thế mà hôm nay tặng hoa hồng.

      Đem hoa đặt ở mũi ngửi chút, đúng là mùi hương này, thơm thơm.

      Nhìn Hướng Thanh Lam giấu được vui vẻ, trong mắt nam nhân hơi hơi lên chút phức tạp, rất nhanh, thu lại tất cả cảm xúc.

      " tắm rửa." cởi quần áo, hôn chút khuôn mặt vẫn thất thần của , xoay người vào trong phòng tắm, mà Hướng Thanh Lam vẫn nhìn bóng dáng của , tươi cười bên môi là thản nhiên ôn nhu.

      rất chồng , mà chồng , cũng .

      Phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, đem chiếc caravat mình mua đặt cùng quần áo của trong ngăn tủ, nằm giường, nhắm hai mắt, lại thấy buồn ngủ, đến tận lúc bên giường hãm xuống, hơi nghiêng người, thấy được nam nhân quay lưng về phía .

      Nam nhân cũng đột nhiên xoay người, ôm , "Ngủ , muộn rồi." nhắm hai mắt lại, nhàng vỗ lưng Hướng Thanh Lam, hôn lên trán , tiếng hít thở đều đều rất nhanh truyền đến, mà Hướng Thanh Lam thở dài nhõm hơi, chắc là do tưởng tượng quá nhiều.

      " à..." Tay đặt lên mặt , mà Tô Triết Thác cũng ở lúc này mở hai mắt, nhìn trong lòng ngượng ngùng, thế này mới nhớ tới, bọn họ dường như rất lâu rồi thân mật, gần đây rất khuya mới trở về, mà lúc ấy, ngủ.

      Bọn họ kết hôn hai năm, thời gian hai năm, lâu, nhưng là, cũng ngắn. nhàng ôm thắt lưng của , nhàng thở dài tiếng. Ban đêm, phá lệ im lặng.

      "Lam Lam..." gọi nhũ danh của , giọng mang theo ít đặc biệt khàn khàn, môi chậm rãi đưa sát vào môi , Hướng Thanh Lam khẩn trương nắm chặt chăn, nhưng đúng vào lúc này, tiếng chuông di động dễ nghe vang lên, nam nhân vươn tay cầm lấy điện thoại, ánh mắt rất nhanh lóe sáng chút, vỗ vỗ mặt Hướng Thanh Lam.

      " nghe điện thoại, em ngủ ." xong, mặc áo ngủ, ra ngoài.

      Hướng Thanh Lam thở dài hơi, dùng chăn che lại hai mắt của mình, lại là tiếng chuông này, biết đây là lần thứ mấy, thở , nhắm mắt rồi lại mở ra, trong lòng loại mất mát ảm đạm.

      Mà Tô Triết Thác lúc này đứng ở ban công, gió bên ngoài thỉnh thoảng thổi sợi tóc trán , phá lệ cuồng dã.

      Trong di động truyền đến giọng mềm mại đáng , "Thác, tặng em 999 đóa hoa hồng, nhưng sao em đếm lại thiếu mất bông?" Giọng nữ bên kia có chút thản nhiên oán giận, nhưng là, làm nũng lại càng nhiều.

      " bông rơi ở trong xe, ngày mai lại tặng em 999 đóa." Tô Triết Thác tựa người vào tường, ngón tay đặt ở lan can ban công lạnh như băng, lại tưởng tượng như chạm vào thân thể mềm mại của .

      "Rơi ở trong xe..." Giọng của mang theo ít ngượng ngùng, dường như là nhớ tới cái gì.

      "Bảo bối, đây là lỗi của em." Tô Triết Thác thản nhiên cong lên khóe miệng, điều ám chỉ trong lời , làm cho đầu bên kia điện thoại đỏ mặt.

      "Thác..." Giọng của lại truyền đến lần nữa.

      "Làm sao vậy, bảo bối?" Tô Triết Thác trấn an , mặt mang theo loại sủng nịch sao cũng hết.

      "Thác, ở cùng với ta phải ?" Giọng thấp rất nhiều, tuy rằng gì thêm, nhưng là, vẫn dễ dàng nhận ra được có chút mất mát.

      Tô Triết Thác híp hai mắt lại chút, tựa vào ban công, đối với vấn đề này, dường như vẫn muốn duy trì loại trầm mặc. muốn về nó!

      "Thác, em ?" Giọng sâu kín của truyền đến. Bên này có thể nhận ra khóc.

      Ánh mắt Tô Triết Thác trầm chút, " em." trả lời hề do dự, , đương nhiên , đây là cảm giác chưa từng có với người khác, chỉ là, kết hôn, có gia đình, có vợ.

      "Thác, vậy ly hôn sao?" lại hỏi nội dung đến mấy trăm lần, dường như là vô tình, lại giống như cố ý nhắc tới.

      Mặt Tô Triết Thác trầm xuống, " rồi, về sau muốn nhắc tới chuyện này nữa."

      thích về vấn đề này, cực kì thích, muốn nhìn đến kia phải khóc, dù sao, cũng từng thích , hai năm cảm tình, còn chưa đến mức máu lạnh như vậy.

      "Như vậy, Thác, ngày mai nhất định phải tới chỗ em, em nhớ ." bên kia trầm mặc nửa ngày, cuối cùng giọng lại trở về ngọt ngào như ban đầu.

      "Ừ." Tô Triết Thác đáp ứng, đối với ủy khuất của , trái tim đau chút. Giọng của trở nên nhàng rất nhiều, "Ngày mai đưa em chơi."

      Bên kia, vui vẻ tắt điện thoại, để lại người nam nhân đứng nhìn di động rất lâu.
      kim96 thích bài này.

    2. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 3: Quên người, quên sinh nhật

      Xoay người trở về phòng mình, người giường ngủ, qua thay kéo lại chăn, sau đó nằm bên cạnh, trong phòng ngủ có mùi thơm nhè của hoa hồng, ngẩng đầu, vừa vặn thấy được đóa hoa đặt ở tủ đầu giường.

      Nhíu chặt mày, 999 đóa, đây là đóa còn thiếu, mua tặng khác, lại bởi vì cùng 'thân mật' mà rơi ở trong xe, cho nên, mới lấy nó để đưa tặng vợ mình.

      ngốc này, lòng hiểu áy náy lên, đem thân thể của ôm chặt trong lòng, này tuy rằng làm , nhưng là, làm đau.

      Buổi tối này, cực kì im lặng, hai người ở chung giường, lại dường như bắt đầu loại đồng sàng dị mộng.

      Hướng Thanh Lam đóng máy tính lại, cầm tư liệu được sửa tốt, tuy rằng chỉ ở trong nhà, nhưng cũng làm công việc phiên dịch, bình thường chính mình tự tìm tư liệu đến dịch, kiếm nhiều hay quan trọng, chỉ muốn cuộc sống của mình nhàm chán như vậy.

      Ôm lấy tư liệu bàn, ra ngoài. đường cái, người đến người đúng là rất náo nhiệt, bình thường ra ngoài nhiều, hiển nhiên cảm thấy rất vui vẻ, nhìn nơi này chút, nhìn nơi kia chút. Mỗi thứ ở trong mắt đều vô cùng tốt đẹp.

      ôm chặt tư liệu trong lòng, bỗng nhiên ngửi thấy được mùi hương quen thuộc, xoay người, nhìn thấy ôm bó hồng rất lớn đứng ở cách đó xa.

      Mà rất lạ, cũng thấy được , đối cười, mà nụ cười ấy, lại làm cho lòng của co rút chút.

      nhìn ấy, thế này mới phát , dường như từng gặp ở nơi nào? Đúng rồi, đột nhiên nghĩ tới, này, là lần trước lấy chiếc caravat mà thích.

      Dường như ấy rất hạnh phúc, bởi vì nụ cười mặt có thể so sánh với ánh mặt trời, chính là, vì sao cười như vậy, lại làm cho có cảm giác lạnh run?

      Xoay người về hướng khác, nhưng nếu quay đầu vào lúc này, thấy được nam nhân mặc tây trang gọn gàng, đeo chiếc caravat màu trắng xám ra. ôm bó hồng đứng lên, cười duyên hôn nam nhân cái, khiến ôn nhu cười , ôm chầm thắt lưng của , sau đó hai người cùng nhau ngồi lên xe.

      quay đầu lại, nhìn thân ảnh xa kia, nụ cười ngọt ngào lúc này lại đột nhiên trở thành lạnh lẽo.

      Hướng Thanh Lam giao tài liệu xong là giữa trưa, vui vẻ về nhà, nhưng thất vọng, trong nhà chỉ có mình . vào phòng ngủ, đổi nước trong bình hoa, bông hồng kia sớm héo tàn, còn đỏ tươi như lúc trước, nhặt lên, đặt ở trong miệng, cảm giác có chút chan chát, ra hoa hồng hề là vị ngọt.

      Đứng trong phòng khách rộng lớn, nơi lớn như vậy, tại chỉ có mình , khiến lòng có chút đơn trống vắng. Rất nhớ , biết tại làm việc gì? Hôm nay là ngày quan trọng, quên sao?

      Cầm lấy điện thoại, nhấn gọi số di động sớm thuộc lòng.

      "Lam Lam, làm sao vậy?" Bên kia truyền đến giọng của mang theo từ tính, nhưng là, cũng rất đạm mạc.

      Hướng Thanh Lam dùng sức cầm điện thoại, giọng ngọt ngào ôn nhu.

      "Em... Em muốn hỏi chừng nào trở về. Em làm cơm chờ ."

      Mà bên kia trầm mặc nửa ngày, " cố gắng làm nhanh, hôm nay trong công ty bề bộn nhiều việc. Nếu mệt, em cứ ngủ trước ." xong, chờ thêm điều gì liền tắt điện thoại, thậm chí, còn với câu hẹn gặp lại.

      “Chồng à, em...” Hướng Thanh Lam môi khẽ giương, cuối cùng đành phải nuốt xuống tất cả những gì muốn .

      vẫn buông điện thoại, bên tai truyền đến tiếng cúp máy, tựa vào bàn, ngây ngốc nhìn chằm chằm nơi xa, từ khi nào , có việc mới có thể tìm , từ khi nào , cũng nguyện ý với thêm mấy câu.

      Mà lúc này ở nhà ăn cao cấp, đôi nam nữ ngồi, nam nhân cao lớn tuấn mỹ, mà lại kiều xinh đẹp, nam nhân buông điện thoại, ngón tay nhàng mơn trớn lên đôi môi xinh đẹp của .

      "Nhìn em kìa, đều ăn đến bên miệng rồi." Tiếng mang theo từ tính có thể nghe thấy ôn nhu, ánh mắt vốn căng thẳng khi nhìn đến sóng mắt ôn nhu của , hơi hơi thả lỏng xuống.

      kéo tay đặt ở mặt mình, "Thác, buổi tối đến chỗ em , em rất nhớ ." dùng mặt cọ vào tay , mà nam nhân ánh mắt đen ít, đó là lời mời rất quen thuộc, lời mời của thân thể .

      Cũng đêm ấy, dù Hướng Thanh Lam chờ đợi như thế nào, chồng của , Tô Triết Thác, cũng là trắng đêm chưa về.

      Thẳng đến ngày thứ hai trời chưa sáng, chiếc xe đỗ ở trước cửa nhà, nam nhân từ bên trong ra, quần áo có chút nhăn, dưới sợi tóc hỗn độn là khuôn mặt dường như được nghỉ ngơi tốt.

      Mở cửa, thẳng đến khi nhìn thấy ngủ sô pha, mặt trầm xiống chút, nhưng là vẫn bước tới, ôm lấy dường như có chút sức nặng này.

      Đặt giường, mới mở ngăn tủ lấy ra bộ quần áo mới để thay.

      Cúi đầu nhìn người say giấc nồng, khuôn mặt tính là xinh đẹp, vẫn là mang theo nét thanh thuần của hai năm trước. người vợ tốt, nhưng, cũng phải là người vợ tốt, làm cho . Trước kia thích , mà cũng cần người vợ, thích sạch , cho nên cưới . Hai năm lâu, nhưng là, quen với cuộc sống có , chính là thói quen cũng có thể sửa, khi cảm tình của với bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo.

      Ý niệm muốn ly hôn ra trong đầu chỉ lần, nhưng lại vẫn thể hạ được quyết tâm. Ngồi ở bên giường, tay nhàng mơn trớn mặt , với người vợ , phải đối xử như thế nào mới phải.

      "Chồng..." Hướng Thanh Lam chậm rãi mở ra đôi mắt có chút mê mang, theo thói quen thiếp mặt vào tay .

      câu chồng này làm cho sắc mặt Tô Triết Thác hòa hoãn rất nhiều, rút tay ra, đứng lên, có những việc phải lựa chọn, vậy nên, phải nghĩ cho kĩ.

      vào phòng khách, ngồi sô pha, lại ở lúc ngẩng đầu thấy được bàn đầy những món ăn nguội lạnh, còn có, cái bánh ngọt. Đột nhiên, nhớ tới điều gì, khỏi mở to hai mắt.

      Ngày hôm qua, là muốn cho việc này ? Hôm qua, là sinh nhật .

    3. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 4: Lại gặp

      tóc của mình, đứng lên, lần nữa trở về phòng ngủ. Hướng Thanh Lam vẫn ngủ say, nhưng nhìn hai quầng thâm ở mắt biết, đêm qua có lẽ ngủ.

      "Lam Lam..." thở dài, ngồi ở bên giường, tay vỗ về khuôn mặt , vẫn là khuôn mặt thanh thuần năm ấy, nhưng là, cũng thể khiến tâm động nữa.

      "Rốt cuộc phải đối xử với em như thế nào bây giờ?" buông tay ra, nhìn lâu, sau đó mới xoay người rời .

      Lúc Hướng Thanh Lam tỉnh dậy, Tô Triết Thác Thác rời lâu, vỗ vỗ mặt mình, nhìn đến bộ quần áo để bên cạnh, chỉ biết đêm qua có về, nhưng lại biết là lúc nào.

      ngày nhìn thấy , xuống giường cầm lấy quần áo đặt ở bên. Nhìn cánh hoa hồng rơi ở đầu giường, trong mắt lên chút mất mát mơ hồ. Trong phòng khách vẫn còn nguyên chiếc bánh ngọt cùng thức ăn hôm qua, ngồi xuống, cắt miếng, bơ ngọt ngào như vậy, ăn đến miệng lại dường như biến thành đắng ngắt.

      rất đắng, nhưng vì sao chỉ có đắng, lại có cả mặn? quay đầu, ai nhìn đến, mặt khuôn mặt kia chảy dài hai hàng nước mắt.

      Tầng thứ mười tám của tòa nhà Tô thị là văn phòng tổng tài, Vũ Văn Thần cầm lấy tập tư liệu vừa kí xong, nhìn về phía bạn tốt thủ trưởng xuất thần.

      "Thác, hôm nay cậu suy nghĩ điều gì vậy? Lạ , khó mà nhìn thấy người cuồng làm việc như cậu lại ngây người." buông tư liệu, hai tay chống tại bàn, gần đây Thác cực kì khác thường, giống như người bạn vẫn quen biết.

      " có gì." Tô Triết Thác Thác bỏ bút xuống, điều chỉnh chút tâm tư của mình, rốt cục lại trở về bộ dáng thần bí khó lường.

      "Thác, cậu chuẩn bị xử lý chuyện Cung Như Tuyết như thế nào?" Sắc mặt Vũ Văn Thần đột nhiên nghiêm túc, tuy là bạn nối khố của nhau, nhưng là vẫn thể chấp nhận được việc bạn tốt ngoại tình. Tại sao có người vợ tốt như vậy rồi lại vẫn cảm thấy đủ đâu?

      "Thác, Thanh Lam là tốt, cậu nên làm tổn thương ấy." ra lời từ tận đáy lòng, ngày mọi chuyện vỡ lở, khi đó, tổn thương là rất nhiều.

      "Tôi biết, tôi suy nghĩ biện pháp." Tô Triết Thác Thác cũng ngẩng đầu, chính là chuyên chú giải quyết tài liệu trong tay. Vũ Văn Thần thấy như vậy, đành phải nhún nhún bả vai rồi ra ngoài.

      Thác lại trốn tránh, nếu cứ tiếp tục như vậy, vấn đề càng ngày càng nhiều. thở dài hơi, tất cả mọi người đều biết, chỉ có ấy biết. kia, rất đáng thương…

      Lúc Vũ Văn Thần ra ngoài, Tô Triết Thác Thác mới dừng bút lại, cầm điện thoại.

      “Thư ký Hứa, đặt giúp tôi hai bó hoa.”

      Sau khi hết giờ làm, đến chỗ Cung Như Tuyết đầu tiên, tặng nhất bó hồng lớn màu đỏ, hai người lại thân mật hồi, sau đó mới lái xe về nhà.

      Hướng Thanh Lam nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu, thấy được Tô Triết Thác Thác vào.

      "Chồng, về rồi." hơi hơi cười, còn chưa kịp đến gần bó hoa sao lớn ở ngay trước mắt.

      "Đây là..." nhàng chớp hai mắt, trong mắt có mảnh hơi nước mông lung.

      "Tặng cho em, khóc cái gì, ngốc chết." Tô Triết Thác Thác nhàng xoa đầu , "Ngày hôm qua thực xin lỗi, quên, sang năm nhất định nhớ kỹ."

      "Sinh nhật vui vẻ, Lam Lam." đem hoa đặt ở trong lòng , quả nhiên thư ký Hứa rất có con mắt, hợp với loài hoa như vậy, nho , nhưng lại rất tinh tế.

      "Chồng à, cảm ơn ." Hướng Thanh Lam ôm lấy thắt lưng , nếu như đợi chờ hôm qua làm héo mòn, kinh hỉ hôm nay mang đến làm sống lại. Cái cảm giác vừa vui vừa buồn ấy, có lẽ thể nhận thêm được nữa rồi.

      "Ngốc ạ, em là vợ của , cảm ơn cái gì." Tô Triết Thác Thác nhàng vỗ lưng của , trong miệng tuy lời an ủi, ánh mắt lại liên tục nhìn đồng hồ, giống như chờ đợi cái gì.

      " tắm rửa trước, lúc nữa gọi ." vỗ mặt , xoay người tránh ra, mà Hướng Thanh Lam vẫn ôm chặt bó hoa trong lòng, mặt lên nụ cười hạnh phúc.

      Tô Triết Thác quay đầu, nhìn thấy ý cười ngây ngốc kia, hơi hơi nhếch môi, dường như gần đây rất quan tâm đến .

      Cuộc sống của bọn họ vẫn tiếp tục như trước đây, mỗi ngày đều về nhà, biết là vì nguyên nhân gì, Hướng Thanh Lam luôn cảm giác thời gian trầm tư ngày càng nhiều, thời gian về nhà cũng bắt đầu ít .

      Ngày hôm nay dậy rất sớm, sờ sờ bên kia giường, mặt còn độ ấm, dậy còn sớm hơn , mặc quần áo vào, chuẩn bị ra ngoài.

      Chuẩn bị xong tất cả, mới cầm lấy điện thoại gọi cho dãy số quen thuộc.

      Đến tận lúc bên kia truyền ra tiếng trầm thấp, mới đem phone đặt ở bên tai, "Chồng à, hôm nay em phải ra ngoài chuyến, có thể về khuya, ăn cơm ở bên ngoài được ?” Giọng của , bàn tay cũng vô ý thức đặt ở bụng mình.

      Nơi này, liệu tin vui chăng?

      "Ừ, biết rồi." Giọng lưu loát vô cùng, sau đó chỉ còn tiếng gác máy. nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, ra còn rất nhiều lời muốn , nhưng thôi quên , buổi tối rồi sau. buông điện thoại, sau đó ra ngoài.

      đường cái, đột nhiên có người gọi tên .

      "Thanh Lam, Thanh Lam..."

      quay đầu, hiểu là ai vậy.

      người nam nhân rất cao tới, vẻ mặt cười ôn nhu, mặt đeo cái kính mắt gọng vàng.

      " Văn Thần." Hướng Thanh Lam đối cười nhàng, đây là bạn tốt, cũng là cấp dưới của chồng .

      "Thanh Lam, em muốn đâu?" Vũ Văn Thần cười lộ ra hai hàm răng trắng tinh, cười trông rất đẹp, nhưng lại luôn làm cho người ta nghĩ đến hồ ly, bởi vì hai mắt của vừa dài lại vừa hẹp. Con người rất khôn khéo nhưng tính cách lại khá tốt. Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, ở trong mắt Hướng Thanh Lam, người tốt, ánh mắt có lẽ lộ ra khôn khéo, nhưng là lúc nào cũng có loại đơn giản tùy ý.

      "Em chỉ muốn dạo thôi, người ở nhà rất buồn." mỉm cười, cố ý xong, cũng cho biết bệnh viện.

      muốn bất ngờ, vậy nên tại thể .
      kim96 thích bài này.

    4. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 5: Mang thai

      "Thanh Lam à, xin lỗi em, em biết đấy, gần đây Thác rất bận, cho nên chỉ có mình em." Nhìn lẻ loi mình, Vũ Văn Thần cảm giác được loại đau lòng cùng tiếc nuối. này, rất đáng thương.

      " có việc gì đâu, em biết mà." Hướng Thanh Lam gật đầu cái, biết bận, cho nên cũng có thể dạo mình rất vui vẻ. Nhưng, nhàng chớp hai mắt, ảm đạm trong mắt , vui vẻ ư? ra, cũng rất muốn có người bên cạnh.

      Chẳng qua, đây chỉ là mong ước của riêng mà thôi.

      Xoay người, cũng nhìn đến ánh mắt phức tạp của Vũ Văn Thần, trong ánh mắt ấy dường như có cả đồng tình lẫn thương cảm.

      Nhìn chằm chằm bóng dáng xa kia, Vũ Văn Thần nhàng thở dài, "Thác ơi là Thác, bỏ rơi người con tốt như vậy, ngày cậu phải hối hận."

      có số phận nhất định bị tổn thương, còn đáng thương hay sao?

      Từ trong bệnh viện ra, Hướng Thanh Lam ngẩng đầu thấy bầu trời trong xanh lạ thường, ánh mặt trời chiếu vào mặt , làm cho hơi híp mắt lại, vài cơn gió khẽ thổi qua bên má mang đến cảm giác mát mẻ thanh lương, cúi đầu, từ túi xách lấy ra tờ giấy, dòng chữ giấy ánh vào trong mắt , xét nghiệm thấy có thai.

      có thai, kết hôn hơn hai năm, rốt cuộc có thai.

      Chồng à, nhất định rất vui phải , đây là kết tinh tình của chúng ta… đặt tay ở bụng, rất khó tin nghĩ, nơi này sinh mệnh bé trưởng thành. Chỉ mấy tháng nữa thôi, đứa xuất trong cuộc sống bọn họ, biết con giống hay là giống .

      Chồng, chồng của , hơi hơi nở nụ cười, hạnh phúc bên môi có thể say lòng người, gả cho từ lúc còn chưa tốt nghiệp đại học, gả cho chàng trai vừa đẹp vừa giàu có khiến tự hào nhiều lắm. người cực kì vĩ đại, tuy rằng khi ở trường học là bạch mã hoàng tử của rất nhiều nữ sinh, nhưng là, cuối cùng lại chọn . Bởi vì qua, ở bên thấy được an tâm.

      Cho nên, kết hôn. Thời gian hai năm tuy tình cảm vợ chồng quá mãnh liệt, nhưng cũng cực kì ấm áp. Mỗi ngày, đều cố gắng làm tốt trách nhiệm của người vợ, công ty của năm này phát triển vượt bậc nên bề bộn nhiều việc, vậy nên luôn thực săn sóc quấy rầy , cho dù quên ngày kỷ niệm kết hôn, cũng trách . Cho dù quan tâm giống như trước kia, cũng trách .

      Bởi vì biết, rất bận, rất bận.

      Con à, nếu của ba của con biết con tồn tại, nhất định rất vui. Tuy rằng bọn họ chưa có kế hoạch sinh con, tuy rằng đứa bé đến có chút ngoài ý muốn, nhưng tin rằng nhất định rất thích nó.

      Từ nay bên cạnh chỉ có mình nữa, mà có thêm đứa bé của .

      Đem giấy xét nghiệm cẩn thận bỏ vào trong túi, vỗ vỗ mặt mình, cười lâu lắm, khuôn mặt của cũng sắp bị cứng lại rồi, có lẽ người khác còn nghĩ là đứa ngốc đâu. Vẫy tay gọi chiếc taxi, đến tận lúc ngồi trong xe, môi của vẫn thể ngừng cong lên được, tươi cười mặt phá lệ ôn nhu. Lái xe từ kính sau nhìn thấy , dường như rất hạnh phúc, khuôn mặt cũng dễ nhìn, ánh mắt to, bên trong luôn có nhu ba, môi phấn nộn hơi hơi mím lại, cái mũi tuy rằng cao lắm, nhưng lại rất hợp ngũ quan, làm khuôn mặt thêm phần dịu dàng.

      người thực thoải mái, nụ cười của , cảm giác giống như gió xuân, cuốn hút cả người lái xe, làm cho tâm tình của cũng tốt lên rất nhiều.

      Hướng Thanh Lam thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, tại về nhà, coi như cho bất ngờ ? Dù sao cũng là hôm nay khả năng về nhà muộn chút. phát hai tháng nay có kinh nguyệt nên bệnh viện kiểm tra chút, nghĩ tới là mang thai, ý cười khóe môi lại lớn hơn ít. rất hạnh phúc, mà tất cả hạnh phúc của , đều là cho.

      Đặt túi xách ở trong lòng, xem phong cảnh bên ngoài xe, loạt cảnh vật trôi nhanh về phía sau, cho dù cuối cùng chỉ có hình bóng mơ hồ lưu lại trong đầu, nhưng ai có thể nó hề xinh đẹp?

      Xuống xe, đứng ở trước cửa nhà mình, vẫn đứng, vài cơn gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua khuôn mặt mang theo tươi cười của , làm mấy sợi tóc vương vào má, có chút lạnh như băng, lại có chút ngứa.

      hít hơi sâu, hôm nay là cuối tuần, hẳn là ở nhà, biết xem tivi hay là nghỉ ngơi đây. biết, bất ngờ cho có đủ lớn hay . tới, mở cửa ra, tươi cười mặt cứng lại

    5. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 6: Phản bội

      nhíu chặt mày, trước thềm cửa trừ đôi giày da nam còn có đôi giày cao gót màu tím. Đôi giày nam biết, đó là của , nhưng đôi này cao gót kia lại phải của , thích màu sắc đậm như thế này, thích đều là những màu rất nhạt. Hơn nữa, đứng đây, đương nhiên giày cũng ở chân , như vậy đây là của ai?

      Hướng Thanh Lam, mày được nghĩ linh tinh, được nghĩ linh tinh, mày nghĩ nhiều quá đấy. nắm chặt vạt áo, tự nhủ, ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch ra.

      nhàng đóng cửa lại, nhấc chân qua hai đôi giày. Nhưng là, cảnh tượng ở phòng khách lại giống như tiếng sét giữa trời quang mây tạnh, sắc mặt tái nhợt đứng ở tại chỗ, đồng tử co rụt chút, sau đó ánh mắt nhàng chớp động, môi còn thanh nào, thậm chí ngay cả câu cũng thể ra. cảm giác yết hầu của mình rất đau, ánh mắt cay đến khó có thể mở.

      cần hoảng hốt, Hướng Thanh Lam, nhất định phải là như vậy, chuyện phải như mày nghĩ đâu, nắm chặt ngón tay, môi thỉnh thoảng run run, lại vẫn là chút thanh nào. Máu mặt như bị rút , chỉ còn mảnh tái nhợt.

      Cúi đầu, trong phòng khách đều là quần áo. Có đồ của nam nhân, cũng có đồ của nữ nhân, có tây trang màu xanh, caravat, chiếc áo sơmi trắng, váy ngắn, áo khoác, thậm chí còn có bộ nội y màu đen.

      Trong mơ hồ, bên tai truyền đến những thanh giống như thống khổ lại giống như sung sướng, làm cho tay chân chậm rãi lạnh như băng. Dường như tất cả sức lực bị người khác lấy mất, đôi chân như bị đóng tại chỗ, bước cũng thể , thẳng đến cuối cùng tìm về được chút sức lực, mới lung lay tiến về căn phòng phía trước, giọng là truyền ra từ nơi đó.

      Càng đến gần, loại thanh này càng nặng, làm cho của lỗ tai của giống như bị cây kim đâm vào, cõi lòng đau tan nát.

      nhàng xoay tay nắm, đẩy cửa ra, mà hiển nhiên người ở bên trong cũng phát đứng bên ngoài, vẫn là chuyên chú làm chuyện của mình, những thanh toàn bộ rơi vào trong tai , ràng như vậy, toàn bộ xảy ra trước mặt . thể tin được nhìn trong phòng, chiếc giường kia là chiếc giường của , bộ chăn gối màu xanh lục kia mới đổi lúc sáng, bây giờ nó bị xoay cho nhăn nhúm, góc còn rơi xuống dưới đất.

      chiếc giường ấy, tại có hai người gắt gao giao quấn lấy nhau. Lưng trần rắn chắc của nam nhân dừng ở trong mắt , tiếng hít thở ồ ồ của ngừng vang lên, còn có, da thịt trắng nõn lộ ở bên ngoài của . Hai người ôm lấy nhau, tóc đen của nam nhân hòa với tóc quăn dài của , rời ra rồi lại cuốn vào, thể phân kia là của ai. Tiếng thở dốc của giống như dã thú, lúc này cực kỳ gợi cảm, tràn trề sức mạnh. chưa từng thấy như vậy, mà kia ôm chặt , thậm chí còn dùng móng tay cào lên phần lưng màu đồng cổ, để lại những vết hằn sâu.

      chút đau đớn lại càng kích thích, làm cho nam nhân gầm tiếng, động tác càng thêm hung ác.

      Bàn tay Hướng Thanh Lam đặt ở tay vịn vẫn chưa hề thu hồi, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm hai thân ảnh giao triền ở trước mặt mình. Người liều chết triền miên ở kia, là người kết hôn hai năm sao? Là người mỗi ngày gặp, gọi là chồng sao? Dùng sức chớp hai mắt, có phải nhìn nhầm ? Vì sao người ấy lại xa lạ như vậy?

      "Em ." đột nhiên tiêm tế kêu lên, giọt lại giọt mồ hôi từ trán nam nhân, rơi xuống ga giường mới trải hồi sáng, cũng rơi xuống bộ ngực trắng noãn cao ngất của .

      " cũng em." Nam nhân đột nhiên ngẩng mặt lên, sườn mặt tuấn mỹ kia vĩnh viễn dừng lại ở trong mắt Hướng Thanh Lam, khiến đau tê tâm liệt phế.

      ấy, vậy em sao?

      "Hô..." Hai người thở dài hơi, nam nhân lấy tay mơn trớn mái tóc dài bị mồ hôi làm ẩm ướt của , ngón tay cốt kết ràng mang theo nồng đậm dụ hoặc, động tác mềm vô cùng, sợi tóc tuy hỗn độn lại cực kỳ cuồng dã. Mà sườn mặt của , có gợi cảm nên lời.

      thoải mái tựa vào trong lòng , chớp mắt, thân thể run lên chút, sau đó là tiếng thét chói tai. Tiếng thét này, dường như là có thể làm hỏng cả nóc nhà.

      Nam nhân đột nhiên quay đầu, thấy được đứng ở trước cửa, mặt tái nhợt, hai mắt trống rỗng vô thần.

      Đột nhiên loại cảm giác phản bội cùng khuất nhục khiến thân thể buộc chặt lên. loại tức giận kì dị, làm cho giống như con dã thú ngoan lịch.

      "Biến." Nam nhân môi mỏng khép mở, ra lại chỉ có chữ tuyệt tình như vậy.

      Môi Hướng Thanh Lam ngừng giương, nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, xa lạ, vì sao lại xa lạ đâu, ràng gặp khuôn mặt ấy mỗi ngày cơ mà, người kia là chồng , đúng rồi, đây phải chồng , phải người chồng từng .

      xoay người, khí nơi này làm cho rất thoải mái, khó chịu muốn nôn.

      giống như mất hồn trở về phòng khách, hai thân thể giao quấn gắt gao như vậy, nam nhân ngăm đen, trắng nõn, thân thể mãnh liệt va chạm thân thể, đối với , giống như cơn ác mộng thể tỉnh lại, mỗi khi nhớ tới đều khiến đau đớn như bị lưỡi dao cắt qua thân thể.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :