Chương 7: ôn nhu, tàn nhẫn Mùa đông sao, vì sao lại lạnh như vậy? ngẩng đầu, nhìn thấy vài tia nắng xuyên vào từ cửa sổ. Đôi chân vô ý thức bước qua phòng khách, dẫm lên quần áo, nội y, váy ngắn... lại vẫn có tri giác gì, chỉ biết giọng thể phát ra được. ôm chặt bụng mình, trừ bản năng này ra, nghĩ được điều gì khác nữa. Thẳng đến bên người có tiếng bước chân tới gần mới ngẩng đầu, thấy được đổi bộ quần áo mới, chớp , biết từ lúc nào hai mắt chỉ thấy mảnh mông lung mơ hồ, thể phân biệt được màu sắc gì ngoài màu trắng, lại chớp , mới coi như thấy , đương nhiên, còn có ấy. Chồng của , Tô Triết Thác. lạnh lùng đứng ở cửa, cao nhìn xuống , nét mặt trầm khó chịu. Từ trong mắt , nhìn thấy chán ghét, khoảng cách, còn có loại hàn ý nên lời. Hàn ý kia lạnh, mùa đông này, lạnh. ôm lấy thân thể của chính mình, gắt gao, gắt gao. "Thác." Phía sau truyền đến giọng cẩn thận của , bên trong còn có ít xinh đẹp khàn khàn, sau đó xuất khuôn mặt cực kì diễm lệ, tóc dài cuộn sóng, giống như trời sinh quyến rũ như vậy. cắn chặt môi, nhìn nội y rơi mặt đất có chút xấu hổ, nhưng trong nháy mắt khi nhìn về phía Hướng Thanh Lam, lại có loại thản nhiên khinh bỉ. " có việc gì." Tô Triết Thác nhàng vỗ khuôn mặt của , bởi vì sợ hãi mà trong mắt nhiều hơn ít đau lòng. Hướng Thanh Lam dùng sức cắn chặt môi, dường như đều có thể cảm nhận được vị máu. có thể chất vấn, chất vấn bọn họ phản bội, chất vấn bọn họ coi thường, nhưng tại thanh nào cũng phát ra được, dường như trong nháy mắt kia mất giọng của chính mình. Đây là chồng của sao? Vì sao như vậy, phải sao? Vì sao lại giao triền cùng khác ở giường tân hôn của bọn họ, mà kia, chiếc caravat kia... nhớ ra, rốt cuộc cũng nhớ ra, gần đây đều đeo chiếc caravat này, chỉ có điều, nó lại phải là do mua. ra này biết từ lâu, như vậy, bọn họ qua lại bao lâu, dám nghĩ, cũng muốn nghĩ. Người khác đều bảy năm ngứa ngáy, nhưng là bọn họ mới có hai năm, hai năm thời gian khiến cho thay lòng đổi dạ. Người nam nhân từng cho ôn nhu, tại cũng đem toàn bộ tình của mình cho người khác. Từ lúc nào , đối bắt đầu có lệ, đối bắt đầu kiên nhẫn, lại là từ lúc nào , bắt đầu trở về nhà, luôn rằng bề bộn nhiều việc. tin , vẫn đều cho rằng là bận việc. chưa từng nghĩ hôn nhân của bọn họ có nguy cơ, nếu phải hôm nay vừa vặn trở về, chuyện như vậy muốn tiếp tục bao lâu, có phải hay chỉ có là người cuối cùng biết đến. "Đều thấy được?" Dung nhan tuấn mỹ của nam nhân mảnh lãnh đạm, ôm chặt hơn trong lòng, nhìn chằm chằm người ngồi ở sàn nhà, trong mắt lên chút thản nhiên phức tạp, nhưng rất nhanh biến mất vô tung. Hướng Thanh Lam máy móc gật đầu cái, thấy được, cái gì cũng thấy được, ở thời điểm chuẩn bị cho có thai, ông trời lại tặng chuyện vui đùa lớn như vậy. định cho bất ngờ, mà cũng vậy, cho bất ngờ còn lớn hơn nữa. Vốn nên là kinh hỉ, cuối cùng có hỉ, chỉ có kinh, là kinh hãi đảm chiến (kinh hồn khiếp vía). Bàn tay đặt ở bụng dùng sức hơn chút, chẳng qua, ai để ý đến. "Thực xin lỗi, chị Thanh Lam, em có lỗi, em phải cố ý muốn phá hỏng hôn nhân của chị, nhưng em rất Thác." điềm đạm đáng nhìn Hướng Thanh Lam, giống như ta mới là người bị ủy khuất. Hướng Thanh Lam ngẩng đầu nhìn trong lòng Tô Triết Thác. Lại giống cái ngày ở siêu thị, phải chăng này diễn trò giỏi như vậy, hình như chính mới là người bị thương tổn, bị phản bội ? “ cần xin lỗi ta." Nam nhân nghiêm mặt, cúi đầu hôn gò má hơi tái nhợt của , trong lòng giống như có rất nhiều cảm tình phá tan mà ra, khiến quên mất người vợ còn ngồi ở cách đó xa nhìn bọn họ. Nhìn bọn họ phản bội, nhìn bọn họ ngoại tình. Hướng Thanh Lam trợn to hai mắt, nước mắt cuối cùng rơi xuống, giọt, hai giọt, chảy tới bên môi, hương vị có chút mặn mặn chua xót. Lần thứ hai nếm đến nước mắt của chính mình, lần này nó là vị đắng. Đắng, ngay cả trong lòng đều đắng. cho tới bây giờ đều chưa từng đối xử như vậy, trước kia có lẽ cũng có vài cử chỉ thương, nhưng cũng chỉ đến thế, luôn nghĩ đây là cách , là cách biểu đạt, là vì cảm tình của quá mức nội liễm, thích thể ra bên ngoài... Nhưng hình như sai lầm rồi, hơn nữa sai thái quá. phải biết biểu đạt, mà là tình cảm ấy chỉ dành cho người , người ấy, phải . Tô Triết Thác quay đầu nhìn Hướng Thanh Lam, nhìn đến nước mắt mặt , vui cau chặt mày, trong lòng có loại cảm giác cực kì thoải mái. Nước mắt của làm cho buồn bực, đồng thời, cũng làm cho có loại cảm giác tên là hận, chính là hận cái gì, chưa từng nghĩ kĩ.
Chương 8: muốn ly hôn "Hướng Thanh Lam, thấy được, như vậy tôi cũng cần giấu diếm nữa. Đơn ly hôn tôi ký rồi, ủy quyền luật sư chuyển cho , muốn cái gì tự đề xuất." ngừng chút nhìn Hướng Thanh Lam trợn to hai mắt, trầm giọng , "Nếu phải do Như Tuyết cho tôi làm vậy, chúng ta sớm ly hôn, chờ tới bây giờ." Nam nhân xong, nhếch môi, đối với người vợ này, bây giờ ngay cả chút thương tiếc cũng có. , như vậy, cũng chỉ có thương tổn. Có lẽ trước đây từng thích , cũng cho rằng là người tốt nhất có thể chọn. Xác thực là người vợ tốt lắm, nhưng theo thời gian trôi qua, quên mục đích ban đầu của mình. gặp người phụ nữ giống như hồ ly tinh, mỹ mạo của , quyến rũ của , còn có tính cách bất đồng của so với Hướng Thanh Lam, giống như tia nắng mặt trời soi rọi vào thế giới thâm trầm của . Hướng Thanh Lam thể khiến có được cảm giác như vậy, làm cho lần nữa cảm nhận được cảm giác xao xuyến rung động, giống như , thậm chí còn xúc động hơn cả . Cho nên chuyện ngoại tình của càng thể vãn hồi, cho nên, quên mất mình kết hôn, trong nhà còn có người vợ, người vợ khác gì bảo mẫu. Cuối cùng cũng có thể chấm dứt cuộc hôn nhân này, muốn lại vây khốn chính mình, cũng muốn ủy khuất mình . Thực ra cũng giống như đối với Hướng Thanh Lam trước đây, nếu thích mang về bên người, cho người khác cơ hội, chỉ là, Hướng Thanh Lam tại muốn quá hạn mà thôi. Thực ra cũng có chút đành lòng, dù sao sinh hoạt cùng nhau hai năm, cảm tình vẫn là có, nhưng giờ biết tất cả, như vậy cũng có lý do nào để tiếp tục cuộc hôn nhân này. Hướng Thanh Lam há miệng thở dốc, vẫn ra được điều gì, chỉ trương môi, lại cảm giác được dây thanh rung động. Ly hôn, muốn ly hôn... ra, từ rất lâu rồi còn thích , còn thương gia đình này. Nhưng là có thai, có đứa bé của bọn họ. Đứa bé còn , thể có cha a. đứng lên chạy vè phía bọn họ, muốn ly hôn, à, muốn, cần như vậy được ? Em có thai, có thai a... "A..." Cung Như Tuyết sợ hãi hét lên tiếng, nhìn giống như phát điên chạy về phía bọn họ, bản năng trốn sau lưng Tô Triết Thác. Tô Triết Thác mặt lạnh vài phần, thẳng đến Hướng Thanh Lam ngay gần sát, mới nhanh ôm chặt lấy Cung Như Tuyết tránh sang bên. "Hướng Thanh Lam, điên rồi!" bên trấn an dường như bị kinh hách lớn, bên đối Hướng Thanh Lam gào thét lớn. chưa bao giờ biết Hướng Thanh Lam tính cách hiền dịu cũng có lúc nổi điên như vậy. Ánh mắt trở nên rất lạnh, nhìn thẳng tái nhợt mặt mày, rốt cuộc tìm thấy cảm tình từng dành cho . Hướng Thanh Lam lắc đầu, phải, phải, có, muốn dọa ai cả. chỉ muốn cho , có con của bọn họ... "Đủ rồi, tôi muốn thêm điều vô nghĩa với nữa, tôi quyết định ly hôn rồi." Nam nhân quát lạnh tiếng, ôm nhanh rời . Chồng à, đừng , Hướng Thanh Lam dùng sức lắc đầu, lại đuổi theo lần nữa, môi của ngừng khép mở, nhưng vẫn có thanh gì. chỉ ôm chặt lấy cánh tay của nam nhân, bởi vì cánh tay kia che chở khác. "Hướng Thanh Lam tránh ra, chúng ta còn chuyện gì để nữa!" Tô Triết Thác có chút ghét bỏ nhìn , lúc này trong mắt trừ Cung Như Tuyết ra còn ai khác, nhất là tại giống như người điên Hướng Thanh Lam. Hai năm hôn nhân, hai năm cảm tình, cuối cùng bị thời gian hòa tan, cảm giác thích ngày trước biến mất vô tung vô ảnh, tại dường như là người thừa thãi trong cuộc sống của , để càng lâu càng chán ghét. Bởi vì tồn tại của làm thương tổn, làm ủy khuất . Hướng Thanh Lam chỉ lắc đầu, nắm càng chặt cánh tay , bỏ ra. Nếu bỏ, mất , đứa bé mất cha. "Biến!" Nam nhân cực kì kiên nhẫn dùng sức giật tay lại, nhưng bởi vì lực quá mạnh, mà Hướng Thanh Lam lại kéo chặt, cho nên, cứ như vậy bị hất ngã. Hướng Thanh Lam mở to hai mắt, trong nháy mắt ngã xuống, hoảng hốt dùng hai gắt gao bảo vệ bụng, nhưng là bụng của vẫn rất đau, rất đau. ôm bụng, dùng sức cắn môi, nhịn được loại toàn tâm đau đớn này, đau đớn như bị hỏa thiêu, nó phá hủy , phá hủy con của . Con của ... Tô Triết Thác quay đầu nhìn chằm chằm Hướng Thanh Lam, trong mắt lên đành lòng mà ngay cả chính đều có phát , dù sao vợ chồng hai năm, dù có tình , cũng có chút cảm tình. dừng bước, nhưng vào đúng lúc này, Cung Như Tuyết lại níu chặt áo . "Thác, em sợ." Vẻ mặt điềm đạm đáng , ánh mắt long lanh như nước, làm cho cánh tay Tô Triết Thác đặt người dùng sức nắm chặt, thẳng đến trầm mặc lâu sau, cuối cùng ôm lấy rời . Hôn nhân tình , ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn, mặc kệ Hướng Thanh Lam có nguyện ý hay , ngày này cũng nhất định phải đến. Như vậy, là tốt cho cả lẫn bọn họ. Luôn có người phải bị thương tổn, chỉ là lựa chọn mà thôi. Mà vào lúc này Cung Như Tuyết lại quay đầu, khóe môi cong lên, trong ánh mắt ngân ngấn nước kia có ít quỷ dị châm chọc.
Chương 9: Mất tất cả Đừng, à, đừng , cầu xin cứu em, cứu con của chúng ta được ? Hướng Thanh Lam mở to hai mắt, đôi môi ngừng khép mở, lại ra được lời nào. giãy dụa đứng lên, ai nhìn đến váy trắng của muốn nhiễm màu đỏ ối, sinh mệnh bé cứ chậm rãi mất như vậy. Hướng Thanh Lam gian nan cố gắng đuổi theo, nhưng chiếc xe vẫn nghênh ngang phóng qua trước mặt , để lại trong khí làn khói bụi, chậm rãi biến mất. Hướng Thanh Lam ôm chặt bụng, chậm rãi ngồi xuống. dải máu uốn lượn từ chân chảy xuống, vươn tay, thầm nghĩ muốn cầu cứu , muốn níu giữ lại thứ gì đó, nhưng ở nơi nào, ở nơi nào? Ai tới cứu , cứu của đứa bé được . Nước mắt chảy xuống, cảm giác được chính mình mất đứa bé này. Con à, cầu xin con, đừng rời mẹ được ? "Nhìn xem, bên kia có người." biết từ khi nào ở bên cạnh truyền đến giọng , nhưng nghe được gì cả, chỉ cảm thấy khôn cùng gió lạnh vây quanh toàn thân. lạnh, cũng rất đau. Hắc ám bao phủ hoàn toàn ý thức, mà khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt, thực trong suốt, cũng thực bi thương. Thẳng đến lúc mở hai mắt ra lần nữa, chóp mũi ngửi được mùi thuốc sát trùng, tường màu trắng, chăn đệm màu trắng, tất cả đều là màu trắng, tay vô lực đặt tới bụng mình, cảm giác có chút trống trơn, mất cái gì? Con của còn. cười trống rỗng, bây giờ có chồng, có gia đình, ngay cả đứa con này cũng có, như vậy, còn có cái gì đây? " tỉnh rồi?" quay đầu, thấy được khuôn mặt trung niên. " còn trẻ, còn có thể mang thai, cần lo lắng." Bác sĩ nhìn đến ánh mắt trống rỗng vô thần của , biết tại nhất định rất sốc, nhưng là được đưa tới quá muộn, đứa bé kia thể giữ lại được. Hướng Thanh Lam lắc đầu, tuyệt vọng nhắm hai mắt, ông nhầm rồi, có, bao giờ có nữa. Bác sĩ hơi hơi thở dài, lật xem mấy bệnh án trong tay, sau đó rời . Trong phòng bệnh chỉ còn , vừa mất đứa con của mình. Hướng Thanh Lam mở to hai mắt, nước mắt cứ thế trào ra, giọt, hai giọt... Theo gò má chảy xuôi, dính vào gối đầu màu trắng, nháy mắt biến mất. giọt trào ra, giọt lại rơi xuống. khuôn mặt thanh tú có tầng sáng nhợt nhạt, ánh trợn to mắt còn ngày xưa sáng bóng, lấy tay đặt lên cổ họng, khẽ hé môi, lâu sau mới buông tay ra. Đột nhiên, muốn điên cuồng cười to, có, thực có, mất tất cả, còn mất giọng của mình. Giãy dụa đứng lên, để ý đau đớn ở bụng dưới, mặc quần áo, bước chân lảo đảo bước ra khỏi phòng. Đến tận khi nhìn thấy đồng hồ treo tường của bệnh viện mới biết được, ra mình ngủ lâu như vậy, hai ngày, suốt hai ngày, mà hai ngày này, cũng làm cho thế giới của hoàn toàn sụp đổ. vẫy chiếc xe, cứ như vậy ngồi xuống, mặt có cảm xúc gì, ảm đạm ánh sáng, mất tất cả linh động. Lái xe kỳ quái nhìn thoáng qua , thực khéo, đây là hai ngày trước ngồi xe của . Lúc ấy còn nghĩ này cũng khá xinh, nhưng là tại, dường như biến thành người hoàn toàn khác. Hình như muốn để cho người khác bước vào thế giới của mình, thế giới chỉ có màu xám xịt. Xe vẫn ngừng ở địa điểm cũ, Hướng Thanh Lam ra, lấy từ túi vài đồng tiền lẻ, cũng biết là bao nhiêu, nhét hết vào trong tay lái xe, sau đó tiếp tục bước như du hồn. "Này, đưa thiếu rồi." Lái xe đếm xong, vừa định gọi lại. Nhưng cuối cùng vẫn gì, mất hồn mất vía, thôi quên , quên . Mà chỉ vài bước, sau đó đứng tại chỗ, nhìn biết khi nào đứng ở trước mặt mình. Bọn họ gặp nhau hai lần, đúng, là ba lần, nhưng chỉ đến lúc này mới biết được ánh mắt khi đó của ta có nghĩa là gì. "Có vẻ như rất thê thảm?" Cung Như Tuyết nghịch chút lọn tóc dài cuộn sóng của mình, cười quyến rũ, "Thực đáng tiếc, bộ dáng này của cũng khiến ai đồng tình được đâu, người ta là tôi, hai ngày này, ta vẫn đều ở cùng tôi." Cung Như Tuyết xong, cố ý nới rộng cổ áo, để lộ ra vài dấu hôn đỏ ửng. "Thác, mỗi lần đều làm cho người ta rất đau." cười duyên tiếng, trong mắt có đắc ý cùng châm chọc, đáng thương, cảm giác bị phản bội hẳn là rất đau khổ ? Hướng Thanh Lam thất thần nhìn cổ của ta, hai tay nhàng xoa bụng. ra, lúc mất đứa bé, lại ở cùng khác. rất châm chọc.
Chương 10: Rời , cuộc sống chỉ có người "Tôi cực kì chán ghét , vậy nên chết ." Cung Như Tuyết nghiến răng nghiến lợi xong, đột nhiên cầm tay Hướng Thanh Lam đánh vào chính mặt mình, lực đánh rất mạnh, lực cầm tay Hướng Thanh Lam còn lớn hơn nữa. Hướng Thanh Lam còn chưa kịp hiểu chuyện là thế nào, ‘bốp’ tiếng, má phải của tê rần lên, ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn nam nhân vừa đánh mình xong ôm lấy Cung Như Tuyết, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm. ra, đây là ‘ tìm chết’ theo ý của ta, Hướng Thanh Lam bụm mặt, kẽ ngón tay ẩm ướt những giọt nước mắt vốn muốn trào ra, nếu mục đích của ta chính là như vậy, bằng làm cho chết . cái tát mà thôi, cách chết còn rất xa. "Hướng Thanh Lam, giấy ly hôn tôi ký rồi, tốt nhất biến xa cho tôi, tôi muốn phải nhìn đến nữa." lạnh lùng nhìn giống như là kẻ điên vậy, nếu phải vừa vặn chạy tới, có khi ta còn đánh Như Tuyết thêm mấy bàn tay. "Chúng ta ." Tô Triết Thác ôm chặt lấy thắt lưng Cung Như Tuyết, ngừng an ủi , chính là bàn đặt ở lưng lại dường như đau đớn ngừng. bàn tay kéo góc áo lại, quay đầu, thấy được đôi mắt mang theo đau khổ. hơi nhếch môi, câu. "Thác, em rất đau." Cung Như Tuyết tựa vào lòng , đáng thương . Hai mắt Tô Triết Thác híp lại chút, nhớ tới cái tát kia, cánh tay dùng sức bỏ tay Hướng Thanh Lam ra. "Chúng ta còn quan hệ gì nữa." Gạt tay ra, tuyệt tình xong, lại lần nữa xoay người rời . Tay Hướng Thanh Lam vẫn để giữa trung, mấp máy môi, lại phát ra thanh nào. Lần đầu tiên đẩy ra, mất đứa , còn lần này đẩy ra, đánh mất gia đình. nhìn chằm chằm bóng dáng của bọn họ, chậm rãi xoay người về phía căn nhà còn thuộc về . Đúng vậy, qua hôm nay, nơi ấy là tổ ấm của nữa rồi. Gia đình của , còn. mở cửa vào, có lá thư từ khe cửa rơi xuống, nhặt lên cầm trong tay, nhưng nhìn nó lấy lần. Trong phòng giờ đây chỉ còn im lặng, thực im lặng, tất cả vẫn y như hai ngày trước, thậm chí bộ nội y màu đen kia vẫn ở sàn nhà, làm cho lòng giống như bị nhiều nhát dao cứa vào. Bọn họ trở về đây, mất đứa hai ngày, hôn mê bất tỉnh hai ngày, biết bọn họ lại ở nơi nào? Ân ái cùng triền miên? cúi đầu nhàng hô hấp, dường như trừ bản năng này ra thể làm điều gì khác. ngồi sô pha, đặt lá thư lên bàn, mở ra, ngón tay run lên chút. Bên trong là giấy ly hôn, phần bên nam ký tốt lắm, chữ viết như rồng bay phượng múa, lúc này, lại trát đau ánh mắt của . Cầm bút trong tay, vài lần muốn hạ xuống, nhưng cuối cùng vẫn luyến tiếc, luyến tiếc nhiều lắm, phải làm sao bây giờ? đứng lên, nhìn lại nơi mình ở hai năm, nhưng tại nó còn là nhà của nữa rồi. Mở cửa phòng ngủ, bên trong rất lộn xộn, chăn gối nhăn nhúm xộc xệch, nhưng cũng chỉ đứng nhìn, có ý dọn dẹp lại. ' bẩn thỉu.' giật giật môi, lại có giọng . vào, lấy vài bộ quần áo trong ngăn tủ, trừ quần áo ra muốn mang thêm thứ gì khác, tất cả mọi thứ ở nơi này về sau là của . về phòng khách, ngồi sô pha, lại cầm lấy bút, run run ký tên, làm cho chữ ký của cực kì khó coi, khác trời vực so với chữ ký của nam nhân. Buông bút ra, nhìn chiếc nhẫn đeo tay, lông mi vừa chớp, giọt nước mắt trào ra, vừa vặn rơi xuống đầu ngón tay. Cho dù luyến tiếc thế nào, nhiều luyến tiếc hơn nữa cũng đổi được cái quay đầu của , thương của , thương. Dùng sức tháo chiếc nhẫn xuống, ngón tay rất đau, nổi lên lằn đỏ sâu. ra vẫn chưa từng với nhẫn cưới của quá , mang tay rất đau, nhưng là vẫn đeo nó hai năm... Đem nhẫn đặt ở bàn, đứng lên, nhìn nơi này lần cuối cùng, sau đó cầm lấy vali, ra ngoài. có người thân, bởi vì là đứa trẻ mồ côi, cho nên cũng cần người khác an ủi. Đương nhiên, cũng có người an ủi ... Nhắm hai mắt lại, gió bên ngoài thỉnh thoảng thổi đến mặt , làm khô nhanh những giọt nước mắt, trong giấy thỏa thuận ly hôn rằng ngôi nhà này thuộc về , đúng là hào phóng, chẳng qua muốn, cũng dám muốn. Rời cần có dũng khí, dù chỉ là cái xoay người thôi cũng cần. rất nhanh, trái tim đau đớn vô cùng, nhưng thể quan tâm đến nó, đau , liệu có phải đến khi quá đau còn thấy đau đớn? Buông vali ra, ngồi xuống chiếc ghế đá ven đường. Thế giới rất lớn, nhưng lại có nơi nào cho dung thân? đêm này ôm chính mình, người bạn duy nhất là chiếc vali, đường đèn sáng cả đêm, mà cả đêm cũng ngủ. Cố sức kéo vali, đứng ở dưới ngôi nhà cũ nát dường như có thể sập bất cứ lúc nào. Hẳn là nơi này có thể ở được ? Tuy rằng cũ chút nhưng tiền thuê phòng lại rất thấp, mà tại cũng chỉ đủ tiền để thuê nơi này. Quan trọng nhất là, nơi này cách Tô gia rất xa, rất xa. Ngẩng đầu nhìn căn phòng cũ nát, quả nhiên bên trong còn thê thảm hơn so với bên ngoài, nhưng vẫn có thể ở được, có cũ hơn nữa cũng tốt hơn so với ô uế. thích sạch , nhất quyết ở nơi bẩn thỉu. Từ nay ở mình tại nơi này, ăn mình, ngủ mình, khóc mình. có thân nhân, cũng có bạn bè, chỉ có vali với vài bộ quần áo, đây là tất cả tài sản của , dường như thế giới này chỉ còn lại mình . Đây là bắt đầu, hay là kết thúc?
Chương 11: Cuộc sống rối loạn ở đây rất nhiều ngày, dự định vẫn ở lại, dù nó rất cũ nát nhưng lại khá yên tĩnh, bình thường cũng có nhiều ồn ào. tìm được công tác phiên dịch, ra trước đây cũng làm việc này, nhưng khi ấy là để giết thời gian, tại lại là để kiếm sống. Cũng may còn có công việc này, nếu nhất định bị chết đói. còn muốn sống, dù cuộc sống ấy có đau khổ tới mức nào. muốn nhìn thế giới này chút, xem nó liệu có thể hắc ám hơn được nữa , hoặc là , vẫn cố chấp tìm kiếm chút ánh sáng trong bóng đêm mờ mịt, chờ đợi bình minh về. Buổi tối này, gió mưa, Hướng Thanh Lam ngồi bên cửa sổ, trong tay cầm chén trà, nhiệt độ từ nước trà làm ấm tay , lại làm ấm được lòng . khí lạnh lẽo hòa tan trái tim , cuối cùng, thành vực sâu nhìn thấy đáy. Lòng của ai bắt đầu lạnh như băng, có lẽ thể ấm áp lại được nữa. Tô Triết Thác xoa xoa mi tâm vào trong nhà, nhíu mày chút, bóng tối bên trong làm cho biết nên hướng nào, thích bóng tối như vậy. Bật đèn lên, quá nhiều ánh sáng khiến khỏi nheo mắt lại, khẽ nhếch môi, hiển nhiên có chút vui. nới lỏng caravat, ngồi xuống sô pha. "Lam Lam, lấy cho cốc nước." Vừa những lời này ra, ngón tay lại cứng đờ, Lam Lam, là tên của vợ . quên mất chuyện mình ly hôn, cũng quên mất, trong ngôi nhà này chỉ còn mình . Cúi đầu, thấy được tờ giấy thỏa thuận ly hôn đặt bàn, mặt có đủ hai chữ ký, vậy nên từ bây giờ bọn họ còn là vợ chồng. ký lúc nào, sao lại ký nhanh như vậy, phải nên ầm ỹ, nên khóc nên nháo hay sao? Tại sao có thể buông tha dễ dàng như vậy, còn nghĩ rằng đồng ý, điên lên chất vấn , có lẽ còn khóc lóc van xin ... Nhưng tất cả đều có, dù chỉ việc cũng , thậm chí còn nhìn thấy . Ly hôn, phải chuyện muốn sao? Vì sao khi nhìn thấy chữ ký kia, ánh mắt lại đau như vậy? Trong lòng có loại mất mát thể giải thích, nheo hai mắt lại, lấy điếu thuốc lá ra, điếu lại điếu, làn khói thuốc làm mơ hồ khuôn mặt , thậm chí cả lòng . dùng sức đập tay lên mặt bàn, cảm thấy ngón tay bị đâm có chút đau, nâng tay lên, đồng tử co rụt chút, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đặt đó. Hơi nhếch môi, cầm nó lên, nhẫn của từ lâu đeo, bởi vì muốn Cung Như Tuyết buồn, luôn cố ý quên chuyện mình kết hôn. Nhưng vì sao khi nhìn thấy chiếc nhẫn này, lại tự chủ được nghĩ tới tất cả những việc trước kia? có nụ cười thanh thuần như bạc hà ấy cứ như vậy ra khỏi cuộc sống của , phải luôn muốn như vậy sao, tại sao đột nhiên lại cảm thấy luyến tiếc? Luyến tiếc cái gì, người bảo mẫu hay là người hầu, hay là thứ gì khác? Luyến tiếc cái chết tiệt, dùng sức ném chiếc nhẫn ra ngoài, có tiếng động gì, chỉ nhìn thấy tia sáng nho lóe lên rồi hạ xuống. Hai năm hôn nhân này cuối cùng tới chung điểm, cũng giống như tia sáng vừa rơi xuống kia, bao giờ trở lại. Phòng ở cần, tốt, tiền cũng cần, tốt lắm, Hướng Thanh Lam, đúng là rất có cốt khí! vò nát tờ giấy ly hôn, cười lạnh lùng. muốn nhìn xem người có người thân, có bạn bè sống như thế nào, phải trở về cầu xin , rằng làm vậy chỉ là để thấy áy náy, giả bộ đáng thương khiến đồng tình, nhưng là thực đáng tiếc cho , như vậy. Nếu làm sao có thể sống yên từng ấy năm thương trường tàn ác? Chỉ có điều, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nơi chiếc nhẫn rơi xuống, lâu muốn rời . Buổi sáng, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu xanh nhạt, lan tràn vào khắp phòng, chiếu sáng mọi vật, bao gồm cả bộ nội y màu đen kia. qua rất nhiều ngày, có nữ chủ nhân dọn dẹp, nó vẫn nằm ở nơi đó, dường như cười nhạo điều gì. Tô Triết Thác mở đôi mắt có chút mê mang, xoa thái dương, cảm thấy hơi đau đầu. Chiếc giường ngủ hơn hai năm này trở nên cứng rắn từ khi nào vậy? "Lam Lam, mấy giờ rồi? Sao gọi ?" ngồi dậy, giọng vừa tỉnh ngủ có chút khàn khàn, nhưng đợi lúc lâu sau vẫn có ai trả lời. "Lam Lam!" lại gọi tiếng, mặt lên chút vui. Đến tận lúc đứng lên, tờ giấy bị vo tròn bàn dừng ở đáy mắt, thân thể mới run lên chút. lại quên mình ly hôn, tên là Hướng Thanh Lam kia giờ chỉ còn là vợ trước, đương nhiên cũng thể xuất ở trong này.