Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình (60/96)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 12: Bảo mẫu

      phát cuộc sống của mình bắt đầu bị rối loạn. Bước vào phòng, giường vẫn là đống hỗn độn, nheo mắt lại, lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu cực kì, cái ngày kia, bọn họ làm chuyện ấy ngay tại nơi này, Hướng Thanh Lam chính mắt nhìn thấy phản bội, phản bội đến dơ bẩn.

      "Chết tiệt!" Đối với việc kia, đến bây giờ vẫn cảm thấy vô cùng hối hận, nếu biết đột nhiên tiến vào, mang Cung Như Tuyết về đây, nếu biết đột nhiên trở về, tuyệt đối để nhìn đến việc như vậy. có thể dùng rất nhiều biện pháp làm cho rời , nhưng tuyệt đối phải là như thế này, đây là cách mà muốn nhất.

      Ôm lấy đầu, cái ngày ấy, khuôn mặt tái nhợt của vẫn ngừng lên trong đầu , làm cho lòng thể bình tĩnh lại. Chỉ cần vừa nghĩ đến nó, loại xúc động muốn giết người.

      Chết tiệt, thói quen với tồn tại của kia, hai năm, có những thứ dễ dàng sửa được.

      Buông tay ra, mở tủ quần áo, trong ngăn tủ chỉ còn quần áo của , cảm giác nhiều lắm, dường như ngay cả lòng đều bắt đầu trống rỗng.

      Ly hôn, phải gần đây vẫn mong như vậy sao, sao bây giờ lại có ít hối hận? Nếu nhìn đến việc kia, có thể bọn họ vẫn tiếp tục cuộc sống như vậy, chẳng qua, đây cũng chỉ là ‘nếu’ mà thôi, đời này có nhiều ‘nếu’ cho như vậy.

      Hai , lựa chọn tình , cũng là phản bội hôn nhân của mình. Có lẽ, nên sớm công khai quan hệ cùng Như Tuyết, như vậy có nhiều mất mát thế này.

      Tùy tiện lấy ra bộ quần áo từ ngăn tủ, mặc vào, xoay người. Nhìn người trong gương, thấy được nỗi đơn của , đơn làm gì, phải Tô Triết Thác của trước kia.

      có công ty riêng, cũng có , nhưng là... Động tác tay chậm lại, nhưng là vì sao lại cảm thấy đơn, có phải vì mất hôn nhân của mình ? Hay là bởi vì, vừa mất người vợ?

      Lúc ngón tay hạ xuống, vẫn thể trả lời được vấn đề này.

      vào phòng khách, giờ đây nơi này trừ ra còn người nào khác, trong phòng bếp lạnh như băng, bàn có đầy thức ăn như ngày trước. sững sờ đứng tại chỗ, đột nhiên biết chính mình muốn làm gì.

      làm trước, hay là ăn cơm trước? Nhưng tại ăn cái gì đây?

      buồn bực nắm lấy mái tóc vừa được chải chuốt chỉnh tề, lấy di động ra, gọi cho dãy số mà chưa bao giờ nghĩ là mình phải gọi.

      "Công ty gia chính phải ? Tôi muốn thuê người."

      "Xin hỏi ngài muốn người như thế nào?" Bên kia truyền đến giọng cực kì lễ phép.

      "Biết nấu ăn." Tô Triết Thác ngồi sô pha, nới lỏng caravat chút, cảm thấy cực kì buồn bực.

      "Ngài muốn tìm đầu bếp?" Bên kia lại hỏi câu.

      "Biết dọn dẹp nhà cửa." nhìn bộ nội y màu đen sàn, đồng tử co rụt chút. Đầu bếp có thể quét dọn ? Liệu có ám mùi thức ăn hay ?

      "Vậy là ngài muốn tìm người làm công theo giờ?"

      " phải, tôi muốn người có thể giặt quần áo, hơn nữa là bất kì lúc nào." thêm câu, caravat bị kéo hẳn xuống. thích sạch , quần áo đều là cởi ra phải giặt ngay, đương nhiên phải làm, mà là Hướng Thanh Lam. Lao công theo giờ có thể đến lúc nửa đêm để giặt quần áo ?

      "Xin hỏi, ngài rốt cuộc muốn người như thế nào?" Giọng bên kia sửng sốt chút, nhưng cuối cùng vẫn trả lời rất nhã nhặn.

      "Người có thể làm tất cả những việc kia." cắn răng .

      "Vậy là ngài muốn tìm bảo mẫu?" Bên kia truyền đến giọng cực kì cẩn thận, dường như sợ phát hỏa.

      "Bảo mẫu?" Giọng của cao lên ít, khóe miệng giật giật, coi là trẻ con hay là ông lão?

      "Tôi muốn người làm được tất cả những việc đó." lạnh lùng lặp lại lần, tắt điện thoại, sau đó dùng sức ném nó xuống đất

      ‘Phịch’ tiếng, di động rơi xuống đất, bung thành nhiều mảnh.

      có chút suy sụp tựa vào sô pha, xoa xoa huyệt thái dương, nhìn thứ gì cũng cảm thấy thuận mắt.

      Lắc lắc đầu, dùng ngón tay vuốt lại mái tóc chút, thế này mới nhớ ra, mình hứa hôm nay đưa Như Tuyết mua đồ. Lần trước khiến bị ủy khuất, lần này phải bồi thường nhiều, nghĩ đến đây làm lòng thư thái lên chút. Ly hôn cũng tốt, về sau bọn họ có thể quang minh chính đại cùng chỗ, sợ lời ra tiếng vào làm tổn thương .

      Đứng lên, đeo lại caravat, thế này mới ra ngoài. Chỉ có điều lúc quay đầu lại, mi tâm của vẫn nhíu chặt. Hi vọng lúc trở về, công ty gia chính cho người đến, nếu nhất định làm cho bọn họ phá sản.

    2. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 13: khác nhau giữa thương

      đường cái náo nhiệt có ít tuấn nam mỹ nữ, Hướng Thanh Lam cầm tập tư liệu về phía trước, khuôn mặt bình tĩnh có chút thê lương, trong đôi mắt tưởng như vô thần lại lộ ra ít trầm mặc, hai quầng thâm mắt chứng tỏ vài ngày nay được nghỉ ngơi đầy đủ. cúi đầu xem tư liệu tay, tuy rằng nhiều lắm, nhưng cũng đủ để nuôi sống bản thân, bây giờ chính cũng chẳng được cuộc sống tại là tốt hay tốt nữa.

      Dù sao cũng chỉ là cuộc sống mới mà thôi, mất tất cả, cho nên cũng lo mất thêm điều gì. Chỉ có điều, từ việc kia về sau, giọng của cũng thấy khôi phục lại.

      trở thành người câm, người có giọng , chỉ biết gật đầu cùng lắc đầu. ra tại đối với , có giọng hay cũng mấy quan trọng, bởi vì chẳng còn ai nghe chuyện nữa, có lẽ tại thích hợp để làm người câm hơn.

      Đặt tay lên bụng, ánh mắt hơi lên tia đau khổ, đứa bé kia, còn. Ngẩng đầu, muốn làn gió làm khô giọt nước mắt lăn gò má, nhưng trong lòng sao? Có lẽ cả đời này vẫn ẩm ướt như vậy. Mỗi khi nhớ tới đứa đáng thương vô tội kia, lòng lại đau như bị lăng trì.

      Con à, cho mẹ xin lỗi, là tại mẹ bảo vệ được con.

      cúi đầu, cắn làn môi có chút tái nhợt, đến khi nhìn thấy hai người đứng cách đó xa sững sờ tại chỗ. Vì sao, vì sao lại vẫn phải gặp lại bọn họ, hay ông trời cho rằng những gì chịu đựng vẫn chưa đủ đau đớn, là chưa đủ sao?

      "Thác, em đeo cái này đẹp ?" Cung Như Tuyết nhìn chiếc vòng kim cương trước ngực, mềm mại xong, ngừng lay tay Tô Triết Thác. rất thích chiếc vòng này, đương nhiên thích nhất vẫn là . Tuy biết kết hôn, có vợ, nhưng vẫn thể buông ra, bởi vì đối là nhất kiến chung tình. vẫn luôn cố làm cho chú ý, cố tìm hiểu tất cả về . Rốt cục mọi việc cũng như định sẵn, để mắt tới , mà bọn họ cuối cùng cũng được ở cạnh nhau, thành bồ nhí của , nhưng luôn tin ngày bỏ vợ, còn trở thành Tô phu nhân.

      Ngày đó gặp Hướng Thanh Lam đương nhiên phải do tình cờ, chính là muốn biết vợ là người như thế nào mà thôi, muốn biết, người chiếm lấy nam nhân vĩ đại này suốt hai năm rốt cuộc trông như thế nào.

      Kết quả khiến cho phải thất vọng, đó xem như xinh đẹp, nhưng cũng có gì nổi bật cả. Người như vậy làm sao có thể là đối thủ của được.

      Dường như chính ông trời cũng muốn giúp , khi bọn họ giường bị ta nhìn thấy. Bây giờ Tô Triết Thác ly hôn, mục tiêu của còn xa nữa rồi.

      Nghĩ đến đây, cười càng vui vẻ, quan tâm chỗ này có đông người hay , hôn ở mặt cái.

      Tô Triết Thác ôn nhu nhìn , thích chủ động, cũng thích thế giới của chỉ có mình , chính là hiểu vì sao, nhìn về phía trước chút, luôn cảm giác có người nhìn mình từ xa, khiến cảm thấy vô cùng áp lực.

      Ánh mắt quen thuộc làm tim đập nhanh, là ai? là ai đâu?

      cố gắng tìm kiếm, lại thấy người nào.

      "Thác, đẹp hay đây, câu cũng thèm khen em." Cung Như Tuyết hơi hơi chu môi, nắm tay đánh vào ngực cái, bộ dáng thẹn thùng khiến lòng nổi lên chút nhu tình.

      cần , cũng , điều này làm cho cảm thấy phá lệ thỏa mãn.

      "Rất đẹp." Tô Triết Thác thu hồi ánh mắt, vươn tay nhàng vỗ về khuôn mặt , làn da mềm mại làm cho cực kì mê luyến.

      "Thác, hôm nay chúng mình đến chỗ được ?" Cung Như Tuyết nhìn đến ánh mắt nhiệt tình của , trong lòng đột nhiên nhảy dựng. Biểu của nam nhân này giường có thể khiến người ta điên cuồng, hâm mộ vợ , được ở bên những hai năm. Cho nên từ nay về sau nhất định phải thuộc về mới được, bằng ghen tị chết mất.

      Tô Triết Thác trầm mặc hồi, cực kì mâu thuẫn với đề nghị này.

      " khách sạn ." Thản nhiên xong, ánh mắt híp lại chút, quyết định mang đến nơi muốn. Nơi đó tại người cũng có, đợi tìm được người làm, có lẽ, lúc ấy là có thể .

    3. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 14: người câm

      "Được rồi." Cung Như Tuyết đành phải đáp ứng, chỉ có điều cảm xúc mặt ở lúc chú ý lạnh lùng chút. khách sạn, vẫn là bồ nhí, nhưng nếu ở nhà , càng gần mục tiêu của mình. Nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc, còn cần thời gian, tại có người kia chen giữa bọn họ, mối quan hệ này có thể công khai rồi ? Bồ nhí, làm quá lâu rồi.

      Làm sao có thể thỏa mãn chỉ là bồ nhí của được?

      Bọn họ xoay người vào khách sạn năm sao ngay gần đó, chẳng hề phát ra có người vẫn dõi theo bóng dáng của mình, đến tận lúc thể nhìn thấy nữa, mới thu hồi lại ánh mắt đau khổ.

      ra, đây là khác nhau giữa thương. Khóe môi Hướng Thanh Lam chậm rãi cong lên, có lẽ cười nhạo chính mình, cười nhạo chính mình luôn tự cho là đúng. luôn nghĩ rằng vẫn có chút cảm tình với , bất kể là trước kia hay là tại.

      Ngày ấy có lẽ thích , cho nên mới lấy . Cứ nghĩ rằng cuộc sống hai năm đồng giường cộng chẩm, phần trong cuộc sống của , cũng như phần của vậy, , với , còn quan trọng hơn cả bản thân mình. Nhưng tại mới biết được, ra là phải, quên từng thích , cần người vợ, cho nên ở lại, giờ đây tìm thấy người mình , phải rời .

      Cho tới bây giờ đều chưa từng cười ôn nhu với như vậy, trước kia rất thương , cũng rất chiều , chiều như chiều đứa . Nhưng làm vậy vì là vợ , phải vì .

      Khi hôn nhân mất , tình còn, như vậy giữa hai người bọn họ còn ràng buộc gì nữa.

      Đặt tay lên ngực, nơi đó truyền đến đau đớn ràng, rất đau, lại chỉ có mình chịu đựng.

      Bọn họ vẫn hô hấp trong cùng bầu khí, nhưng lại thuộc về hai thế giới khác hẳn nhau. cho tới bây giờ đều chưa từng tiến vào thế giới của , có lẽ muốn, có lẽ là coi thường, mà thế giới của cũng hề có vị trí cho .

      Hướng Thanh Lam xoay người, ôm tư liệu rời . Đám người náo nhiệt vẫn ngừng lướt qua nhau, liệu rằng, đây có thể coi là lần thoáng gặp?

      Cuộc sống của rất đơn giản, mỗi ngày đều nhận rất nhiều tài liệu về để dịch, nhiều đến mức đôi khi còn có thời gian ăn cơm, cả ngày chỉ ăn bát mỳ.

      bận rộn ấy giúp quên được rất nhiều chuyện, có số chuyện dám nghĩ đến, bởi vì, đau triệt nội tâm.

      có khả năng khôi phục. Loại đau đớn này, thể chịu đựng được.

      Cho nên, chỉ có thể quên .

      Thời gian là liều thuốc tốt nhất cho cuộc hôn nhân thất bại này, nhưng là, mất tất cả. Giờ đây người câm, người thể chuyện được nữa.

      biết , nhưng lại thể .

      Bên ngoài mưa rất lớn, ngừng đánh vào ô của , có khi giọt mưa còn theo gió tạt vào mặt, lạnh buốt. đường gần như bóng người, chiếc xe chạy qua rất nhanh, ánh đèn xuyên thấu qua màn mưa, bánh xe làm nước mưa bắn tung tóe sang bên cạnh.

      Hướng Thanh Lam híp hai mắt, bước khó khăn, thỉnh thoảng mưa rơi xuống mặt có chút đau, nhưng vẫn cẩn thận che chở tập tài liệu trong lòng, chỉ lấy tay lau mặt chút rồi lại cố gắng bước tiếp.

      Lại chiếc xe nữa qua, ánh đèn nhoáng lên cái, nhìn thấy phía trước có bóng người ngã mặt đất cố ôm chặt chính mình.

      đứng tại chỗ, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn đến bóng dáng mơ hồ, dường như, đó là người.

      Chạy nhanh qua đó, nước mưa làm ướt đẫm đôi giày của , mà phải tới rất gần mới phát ra, quả ở đây có người, là người nam nhân. ôm chặt chính mình, mưa to làm ướt đẫm quần áo của , bộ quần áo nhìn màu sắc, những ngón tay gầy guộc bị nổi bật bởi làn da trắng nhợt.

      Từng giọt nước mưa lớn đánh vào người , nhìn thấy run rẩy.

    4. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 15: Nhặt được

      ngồi xổm xuống, nghiêng ô về phía trước ít, che ở đầu nam nhân, mặc cho hạt mưa rơi xuống người . Dường như bởi vì bị mưa đánh vào, nam nhân cố ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên, mơ hồ trông thấy thanh tú bị mưa làm ướt đẫm.

      Cánh tay Hướng Thanh Lam vốn cầm tài liệu đột nhiên buông ra, che ở môi, giọt nước mắt lớn cứ thế rơi xuống. Dưới màu vàng choáng váng của ánh đèn đường, nhìn ra khuôn mặt nam nhân còn chút huyết sắc nào, đôi môi nứt nẻ, khuôn mặt hốc hác, có thể nhìn thấy xương gò má gồ ra, ánh mắt trống rỗng vô cùng, lại thừa thãi điều gì đó nhiều lắm... Là khổ, là đau, là sợ hãi, còn có mê mang bất lực.

      vươn tay đặt lên trán nam nhân, quả nhiên sốt. Nếu vừa rồi để ý thấy , nếu phải ở ngoài này đêm, nhất định sống nổi.

      Cắn cắn môi, vươn tay nâng nam nhân dậy, thể bỏ mặc , bởi vì từ mắt thấy được bóng dáng của chính mình. mê mang, mơ hồ, giống như đứa vừa mất tất cả.

      Bọn họ đều mất tất cả, vì sao, ngay cả sinh mệnh cũng phải mất ? muốn phải chết.

      Nam nhân ngơ ngác nhìn , theo bản năng đứng lên, đến gần nơi có nhiệt độ, ấm áp, mềm mại, dựa vào thoải mái. rất lạnh, rất lạnh.

      Hướng Thanh Lam khoác tay nam nhân đặt lên vai mình mới phát ra, rất cao, có lẽ dưới 1m80, nhưng lại hề nặng. Ánh mắt của lên chút đau lòng, gầy như vậy, nhất định rất lâu rồi chưa được ăn uống tử tế.

      Mặc kệ người ăn xin, kẻ ngốc, hay là người nhập cư, vẫn cứu .

      Mưa tiếp tục rơi xuống, chiếc xe chạy nhanh qua, dưới ánh đèn đường có thể nhìn thấy cầm ô, cố hết sức dìu tay nam tử, từng bước về phía trước. Tuy nhìn mặt bọn họ, lại vẫn có thể nhận ra cả hai đều ướt đẫm.

      Hướng Thanh Lam tay dìu nam nhân, tay tìm chìa khóa trong túi, mưa vẫn ngừng rơi xuống, thậm chí còn có thể nghe được tiếng mưa đánh vào mặt, ‘độp’ tiếng, giống như tiếng lòng nứt vỡ, sau đó lại lần nữa tích lạc. trận gió thổi lại đây, Hướng Thanh Lam rùng mình cái mới nhận ra quần áo ướt hết, dính sát ở người, khỏi lo lắng liếc nhìn nam nhân bên cạnh, toàn thân cũng bị mưa làm cho ướt sũng.

      biết vì sao mình lại muốn mang nam nhân này về, phải thánh mẫu, có lòng lương thiện lớn đến như vậy, nhưng thể bỏ mặc . Dù sao cũng là mạng người, phân biệt sang hèn, sinh mệnh nào cũng là trân quý. cúi đầu tiếp tục tìm chìa khóa, từng giọt nước trong suốt rơi xuống mu bàn tay, sinh mệnh là gì mà lại yếu ớt như vậy, giống như cành hoa mọc bên biển rộng, có khi chỉ chớp mắt cái bao giờ có thể thấy lại. Nghĩ tới lúc này, dùng sức chớp hai mắt, giọt nước từ lọn tóc rơi xuống đôi mi, chậm rãi hạ xuống theo khóe mắt.

      Nhấp khóe môi, nếm được chút mằn mặn.

      ra, mưa cũng thay đổi hương vị.

      Mở cửa, giúp đỡ nam nhân vào. So với bên ngoài, nơi này ấm áp hơn rất nhiều, nơi ở tuy lớn, có nhiều gia cụ, cực kì đơn sơ, nhưng vẫn luôn là nơi có thể che gió che mưa.

      Đặt tài liệu xuống, giúp đỡ nam nhân ngồi lên ghế, đây là chiếc ghế dựa duy nhất trong nhà . ngồi xổm, nhìn thấy nam nhân hơi híp mắt lại, khuôn mặt bị mưa đánh cho trắng bệch, còn chút huyết sắc nào.

      Hướng Thanh Lam vươn tay vỗ hai má nam nhân, nam nhân ý thức mơ hồ mở ra ánh mắt có chút vô thần, nhìn thấy khuôn mặt Hướng Thanh Lam cũng là ướt đẫm, cực kì chật vật.

      Môi Hướng Thanh Lam hơi giương lên, lại phát mình thể được, cười tự giễu chút, sau đó giúp nam nhân đứng lên, đưa vào phòng tắm. Đứng ở ngoài nhìn vào, biết tiếp theo nên làm gì mới phải. Đối phương là người nam nhân, người nam nhân có ý thức ràng, sốt cao, hơn nữa quần áo người còn phải nhất định thay ra.

      Khẽ cắn môi, vào đứng trước mặt , vươn tay cởi quần áo cho . chỉ mặc bộ quần áo trắng, cổ áo cùng cổ tay áo đều cực kì sạch , giống như người ăn xin.

      Nút áo cởi bỏ làm lộ ra thân thể bị mưa làm cho lạnh băng của , trán rất nóng, nhưng người lại rất lạnh.

      "Lạnh..." Nam nhân rụt người chút, cái lạnh khiến chỉ có thể rên rỉ đứt quãng.

    5. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 16: Hạ sốt

      Hướng Thanh Lam cầm lấy khăn mặt, nhàng gần sát thân thể , cảm thấy lạnh lẽo truyền đến từ đầu ngón tay. lau nhanh nước mưa người , sau đó lau đến tóc, có lẽ bởi vì dính mưa nên tóc cũng có mùi gì lạ.

      Dưới ánh đèn nhợt nhạt, từng mảng sáng như vây quanh bọn họ, nhàng chớp hai mắt, có cảm giác tóc của nam nhân phải là thuần màu đen mà có xen vào ít màu rám nắng nhợt nhạt, thậm chí còn có chút vàng.

      lắc đầu, có lẽ là vì ánh đèn .

      đứng lên, có chút khó xử nhìn quần của . cũng từng kết hôn, thân thể nam nhân phải chưa từng nhìn thấy, nhưng đây lại là người xa lạ.

      "Lạnh... Lạnh quá..." Nam nhân thỉnh thoảng phát ra tiếng than .

      Hướng Thanh Lam thở dài hơi, bỏ khăn mặt xuống, nhắm hai mắt lại, cởi quần của ra, sau đó nhanh chóng lau nước mưa đùi . Thực cũng thể tránh khỏi thấy được thứ kia, nhưng là cũng suy nghĩ nhiều, chỉ hi vọng có thể giúp bớt khó chịu chút.

      Khi xong xuôi tất cả mới phát ra, nơi này có quần áo cho mặc, đành phải lấy chiếc chăn sạch đưa khoác tạm. gắt gao ôm lấy chăn, dường như hưởng thụ ấm áp đột nhiên xuất , thậm chí, từ mặt , còn thấy được chút tươi cười thỏa mãn.

      Như vậy là tốt rồi, Hướng Thanh Lam khó khăn đỡ đến giường, giúp nằm xuống. Nam nhân thở dài tiếng, nhắm chặt hai mắt lại, nhưng chân mày cũng bắt đầu giãn ra.

      nhàng xoay cánh tay, bả vai của mỏi cực kì, nam nhân này tuy rằng gầy, nhưng lại rất cao, cho nên với vẫn là khá nặng. nhàng lấy ra bộ quần áo, vào phòng tắm, nước ấm chảy xuôi tóc cảm giác thoải mái vô cùng, lãnh lẽo qua lại có được ấm áp càng khiến cho người ta cảm thấy quý trọng.

      ra khỏi phòng tắm, đánh cái hắt xì, phải cũng bị cảm rồi chứ? Lấy vài viên thuốc hạ sốt ra, trước mang đến bên giường cho nam nhân. Tuy ý thức ràng nhưng lại rất phối hợp, hơi ngẩng đầu, mở hai mắt ra, nhìn thấy viên thuốc bản năng há to miệng. nhớ thuốc này tuy đắng nhưng lại giúp ngủ được rất ngon.

      Cho nam nhân uống thuốc xong, Hướng Thanh Lam cũng lấy thuốc cho mình, thể sinh bệnh được, bởi vì bây giờ còn phải chăm sóc cho người nữa.

      Nếu cũng bị bệnh, bọn họ thể tiếp tục cuộc sống này.

      Kéo lại góc chăn, sờ lên trán chút, cảm thấy nhiệt độ hạ xuống mới yên tâm tới trước máy tính, nó bây giờ là thứ duy nhất giúp kiếm sống. Những thứ thuộc về sau khi ly hôn đều lấy, thậm chí cả căn nhà kia, bởi vì, muốn tiếp tục ở lại đó.

      có tay có chân, có thể nuôi sống chính mình, cần bọn họ bố thí.

      Ngồi vào máy tính, lấy ra tập tài liệu kia, may mắn giấy bị ướt, chữ viết đều cực kì ràng. Trong căn phòng im lặng thỉnh thoảng truyền đến thanh gõ bàn phím, ngoài ra còn có tiếng hít thở của nam nhân. thỉnh thoảng kiểm tra lại nhiệt độ của , đến tận lúc hoàn toàn hạ sốt mới thôi. Lúc này mới phát ra ba giờ sáng, muộn quá rồi, ngày hôm nay sao lại trôi qua nhanh như vậy.

      Thu dọn tất cả tài liệu, trong phòng chỉ có chiếc giường, lúc này người nam nhân lại nằm đó, biết chính mình phải ngủ ở đâu bây giờ.

      xoay người, vỗ vỗ bả vai, mỏi quá, ánh mắt cũng rất mỏi. đến bên giường, nhìn chiếc giường coi là rộng, cuối cùng lấy chiếc chăn khác, vẫn quyết định ngủ ở đây. rất mệt mỏi, nhưng vẫn quên sờ trán nam nhân chút. Ngạc nhiên là, hề thấy nguy hiểm, loại cảm giác, nam nhân này làm gì , tuyệt đối .

      Mệt mỏi, mệt mỏi quá.

      tắt chiếc đèn bàn đặt bên giường, trong bóng đêm, mơ hồ truyền đến tiếng hít thở của người khác. Trong phòng có thêm người, dù ít dù nhiều cũng cảm thấy quen thuộc, nhưng là quá mệt mỏi, nhắm hai mắt lại, sau đó lâu liền ngủ say.

      Mà giấc ngủ này, phá lệ yên bình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :