Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình (60/96)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 17: Hai phần tâm tư

      Bên ngoài mưa vẫn tiếp tục rơi, rơi xuống mặt đất tạo thành những cái hố nho , giọt lại giọt, sau đó, tạo thành từng vòng gợn sóng.

      Trong căn nhà xa hoa kia, lúc này, người nam tử tuấn mỹ đứng mình bên cửa sổ sát đất. Dáng người cực kì cao lớn, khuôn mặt lộ ra ít sắc bén cùng lạnh lùng. gấp ngón tay lại, sau đó lại duỗi ra, sau đó lại gấp lại... Cứ tiếp tục lặp lặp lại động tác này.

      Bên ngoài mưa rất to, cảm thấy ngay cả ánh sáng của chiếc đèn đường cũng trở nên mờ nhạt, ngẫu nhiên quay đầu lại, nhìn căn phòng thay đổi quá nhiều này. Dường như còn coi nó là nhà mình, Cung Như Tuyết quang minh chính đại vào đây ở, mà lại là người đàn ông ly hôn. Khôi phục lại những ngày độc thân dường như cũng giúp cảm thấy thoải mái, thậm chí, còn nặng nề hơn rất nhiều. Ví dụ như, tâm tình của .

      Còn có, kia nữa, dường như hoàn toàn quên mất , cái gì cũng cần. Rời , sống như thế nào, mưa lớn như vậy, lại ở đâu. phiền chán khó hiểu làm cho ngủ được, sức khỏe của vẫn rất tốt, nhưng gần đây lại luôn cảm thấy nhiều việc thay đổi quá nhiều, thói quen của hai năm cũng đâu hề dễ sửa như vậy.

      nhìn về phía xa, trong đôi mắt đen kia chỉ thấy được chút cảm xúc khó hiểu.

      đôi tay bé ôm từ phía sau, sau đó là khuôn mặt thanh thuần pha lẫn mĩ tựa sát vào lưng .

      "Thác, sao còn chưa ngủ?" Giọng của mang theo chút buồn ngủ, hiển nhiên là vừa mới tỉnh dậy.

      " lúc nữa." Nam nhân có động tác gì, lâu sau cũng chỉ mở miệng ra vài từ như vậy. Cung Như Tuyết ôm chặt thắt lưng của , đáy mắt lên tia vui, thích như vậy, luôn quá thâm trầm làm cho thể nhìn thấu. Là thay đổi, hay là ? Có lẽ, ai cũng có chút lòng tham. Trước kia chỉ muốn sống cùng nam nhân này, , vừa thấy , thậm chí còn chấp nhận làm kẻ thứ ba.

      Từ rất thông minh, hào phóng, xinh đẹp, ở bất cứ nơi nào cũng nhận được người khác ca ngợi. Nhưng bỏ qua tất cả kiêu ngạo của mình, chỉ vì muốn ở bên cạnh . Nhưng giờ đây lại thấy chưa đủ, muốn độc chiếm tất cả, nhà của , lòng của . đợi cho ly hôn, rốt cuộc cũng có thể đường đường chính chính sống cùng , nhưng là vì sao lại chưa từng , lấy làm vợ?

      như vậy khiến cực kì sợ hãi, sợ, ngày rời bỏ mình.

      "Thác, đừng bỏ em." Cung Như Tuyết thào xong, ôm càng chặt thân thể của .

      Tô Triết Thác đột nhiên thở dài tiếng, xoay người, ôm sau lưng vào lòng mình.

      "Thác, em ." Cung Như Tuyết xong, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt
      tuấn mĩ của , trong ánh mắt xinh đẹp là thâm tình hề che dấu.

      Thân thể Tô Triết Thác cứng lại chút, trong trí nhớ, dường như còn có người những lời này với .

      Dường như người ấy còn làm cho thấy tâm động hơn chút, trái tim cũng đập nhanh hơn chút.

      "Chồng à, em ..." cau chặt mày, cuối cùng cũng nhớ lại câu kia, bao lâu rồi chưa được nghe giọng ấy, tại nhớ đến, lại cảm giác giống như qua cả đời người.

      Em , em , là cái gì? Lần đầu tiên loại cảm giác hoảng hốt, đột nhiên thấy hối hận vì ly hôn với người kia, chỉ cuộc sống tại của mớ bòng bong, mà ngay cả lòng cũng là như vậy.

      Có chút buồn bực nắm lấy mái tóc, mím chặt môi, đôi môi đạm sắc trông hoàn mỹ cực kì, nhưng là, khi mím chặt lại làm cho người ta cảm thấy là người vô tình.

      Mà có lẽ, bản thân nam nhân này cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình.

      "Thác, chúng mình ngủ được ?" Ngón tay Cung Như Tuyết đặt ở lưng nhàng vuốt ve, sau đó dần dần xuống dưới, khiêu khích cảm giác của .

      Tô Triết Thác nguy hiểm híp hai mắt lại, lạnh lùng trong mắt dần dần mất , tâm tình cũng chậm rãi thả lỏng. Thẳng thắn mà , Cung Như Tuyết quả người tình lý tưởng, ở giường so với Hướng Thanh Lam càng làm cho cảm thấy thỏa mãn. Hướng Thanh Lam quá ngượng ngùng, luôn khiến có cảm giác mình bắt nạt , vậy nên với , vẫn luôn cẩn thận. Nhưng Cung Như Tuyết khác, lần đầu tiên cùng giường, phát cũng giống , đặc biệt nhiệt tình với việc giường chiếu, cho nên mới có thể như vậy.

      "Như em mong muốn." Tô Triết Thác ôm Cung Như Tuyết vào căn phòng kia, căn phòng từng do Hướng Thanh Lam tận tay trang trí, căn phòng bọn họ từng ngủ hai năm, nhưng là lúc này, còn chút hơi thở nào của kia, mờ nhạt dần trong cuộc sống của , thậm chí là, biến mất.

      �h�X�R 0�R xinh đẹp, ở bất cứ nơi nào cũng nhận được người khác ca ngợi. Nhưng bỏ qua tất cả kiêu ngạo của mình, chỉ vì muốn ở bên cạnh . Nhưng giờ đây lại thấy chưa đủ, muốn độc chiếm tất cả, nhà của , lòng của . đợi cho ly hôn, rốt cuộc cũng có thể đường đường chính chính sống cùng , nhưng là vì sao lại chưa từng , lấy làm vợ?


      như vậy khiến cực kì sợ hãi, sợ, ngày rời bỏ mình.

      "Thác, đừng bỏ em." Cung Như Tuyết thào xong, ôm càng chặt thân thể của .

      Tô Triết Thác đột nhiên thở dài tiếng, xoay người, ôm sau lưng vào lòng mình.

      "Thác, em ." Cung Như Tuyết xong, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt

    2. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 18: gọi là chị

      Bên ngoài cửa dường như là thế giới khác. Mưa hơn chút, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa đánh vào cửa sổ. biết, mưa làm mơ hồ tầm mắt của bao nhiêu người, chỉ biết bóng đêm vẫn là mảnh thần sắc mê ly.

      Trời dần sáng, khí được cơn mưa tẩy rửa mà phá lệ tươi mát. Hướng Thanh Lam khẽ mở hai mắt, quá thích loại ánh sáng đột nhiên chiếu tới này. Lý trí với , giờ là lúc rời giường.

      Nhưng rất mệt mỏi, xoay người, nhắm hai mắt lại lần nữa, ra muốn ngủ thêm chút nữa, nhưng biết còn nhiều việc phải làm, bằng phải ăn khí để sống.

      Đột nhiên mở to hai mắt, dường như nhớ tới điều gì, rất nhanh nhìn về phía bên kia giường, thấy được khuôn mặt gần sát, đôi mắt màu xanh nhạt nhìn chằm chằm , đây là người nam nhân nhặt được đêm qua.

      Nam nhân bình tĩnh nhìn , biết tỉnh từ lúc nào, cũng biết nhìn bao lâu, ánh mắt màu xanh biếc giống như hồ nước thâm u, cực kì sạch trong sáng, giống ánh mắt người nam nhân nhìn nữ nhân, càng giống như là ánh mắt đứa xem trưởng bối.

      "Chị!" Tiếng thành thục mang theo ít khàn khàn, lúc ra câu xưng hô này lại làm cho Hướng Thanh Lam ngây ngốc lúc, gọi là gì? Chị?

      "Chị ơi, em đói bụng." Nam nhân chu môi chút, ánh mắt màu xanh lục ủy khuất nhìn Hướng Thanh Lam, hai tay xoa xoa bụng, Hướng Thanh Lam dường như còn nghe thấy bụng kêu.

      khỏi chớp chớp hai mắt, ngồi dậy, vươn tay đặt trán nam nhân, hạ sốt, nhưng biểu của dường như là...

      Nhược trí?

      há to miệng, nhưng lại vẫn giống như trước đây, thể phát ra thanh gì.

      "Chị." Nam nhân cũng ngồi dậy, nửa thân trần ra da thịt màu đồng cổ khỏe mạnh, khuôn mặt có dấu hiệu của con lai, tuấn mỹ cực kì, so với model tivi thua kém nửa phần, mà tại ai cũng biết, chỉ bản năng muốn giữ lấy phần ấm áp này.

      Hướng Thanh Lam nhấp môi chút, vỗ vỗ vai , mà nam nhân hình như hiểu được điều gì, có chút khẩn trương ngồi ở giường.

      rời giường, vào phòng tắm thay quần áo, lúc ra lại phát ánh mắt nam nhân vẫn dõi theo từ lúc vào. biết IQ tại của là bao nhiêu, nhưng Hướng Thanh Lam có cảm giác cực kì khuyết thiếu cảm giác an toàn, vậy nên khỏi đối nhiều thêm vài phần đau lòng.

      Người nam nhân co ro trong mưa kia, có lẽ, cũng chỉ là đứa mà thôi.

      Đứa , vuốt ve bụng mình, nếu con của vẫn còn, tại được hơn năm tháng… Nhưng đời này có ‘nếu’ cho , mất , chung quy vẫn là mất .

      Hướng Thanh Lam lại vào phòng tắm, lấy ra bộ quần áo mặc đêm qua. Quả là loại vải tốt nhất, có lẽ giờ đủ trí lực, nhưng có thể mặc bộ quần áo này chắc chắn phải là ăn xin.

      Đôi giày của bị mưa làm hỏng, thể được nữa, cầm quần áo ra ngoài, đặt ở giường, sau đó chỉ vào bộ quần áo, mỉm cười, biết có hiểu hay .

      cũng quên, tại người câm, người thể .

      Nam nhân có chút mê mang, tuy rằng đây vẫn là bộ quần áo quen thuộc, nhưng lại được giặt rất sạch . vươn tay chạm vào nó, ngón tay tiêm dài cực kì, khớp xương lại ràng, cảm giác giống như nghệ thuật gia, thứ này thực mềm mại, giống như là đồ của .

      đột nhiên ngẩng đầu lên, "Chị muốn em mặc cái này?" hỏi, biết vì sao ôn nhu xinh đẹp này lại với câu nào.

      Hướng Thanh Lam gật đầu cái, xoay người, cái này gọi là có tật giật mình, ngày hôm qua ra bị xem hết, tất nhiên đó là vì bất đắc dĩ. Nhưng dù tại hành vi cùng ngôn ngữ của đều như đứa , rốt cục vẫn là người nam nhân.

    3. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 19: Bé ngoan

      nghiêng đầu chút, nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng mặc đồ, sau khi cài xong cúc áo cuối cùng ngồi yên ở giường như đứa bé ngoan chờ Hướng Thanh Lam khen ngợi.

      "Chị ơi, em mặc xong rồi." Giọng thành thục mang theo từ tính, nhưng ngôn ngữ lại ngây thơ vô cùng.

      Quả nhiên, là có chút ngốc.

      Hướng Thanh Lam nhìn , ra cũng chỉ là đứa chờ người lớn khen ngợi thôi, khỏi cười lên tiếng.

      "Ngoan lắm." tiếng động xong, xoa đầu , có vẻ còn coi người đàn ông cao lớn, thoạt nhìn dưới 30 tuổi này trở thành đứa .

      "Ha ha, em hiểu rồi nhé, chị em ngoan!" xong, cực kì cảm thấy tự hào, bởi vì thấy được khẩu hình của Hướng Thanh Lam. Tuy rằng ra tiếng, nhưng có thể hiểu được.

      ngoan.

      Hướng Thanh Lam gật đầu cái.

      Nam nhân nhìn thấy Hướng Thanh Lam gật đầu, tựa như vừa được ăn viên đường, cực kì cao hứng. nắm chút mái tóc, dường như là theo thói quen, ngón tay khớp xương ràng, trông rất đẹp, thế này Hướng Thanh Lam mới chú ý tới, ra đêm qua nhìn lầm, tóc quả phải màu đen, mà gần như là màu rám nắng.

      người ngoại quốc, phải, là người con lai mới đúng, tuy trông có vẻ thiên về phương Tây hơn, đường cong khuôn mặt cực kì hoàn mỹ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được chút bóng dáng của người phương Đông.

      "Chị à, chị nhìn gì vậy? Em đói quá." Nam nhân buông tay, đặt bụng, thậm chí lúc vừa xong bụng còn rất phối hợp kêu tiếng.

      ngượng ngùng cười cười, mang theo vài nét ngại ngùng hồn nhiên, Hướng Thanh Lam gật đầu cái, vào phòng bếp. Phòng bếp của rất , nhưng cũng rất đầy đủ, chẳng qua bởi vì quá bận nên ít khi dùng đến, bình thường đều làm mấy món tùy tiện, cũng kén ăn, chỉ cần no là được, thậm chí nếu việc quá nhiều chỉ ăn gói mỳ mà thôi.

      Công tác phiên dịch cực kì vất vả, nhất là với tại, phần công tác này là thứ duy nhất giúp kiếm sống, mà phải dịch xong rồi mới được nhận tiếp tài liệu, cũng chỉ như vậy mới có thể kiếm được tiền.

      Làm nhanh nồi cháo, bưng ra ngoài mới phát ra, người nam nhân ngay cả chính mình cũng biết là ai kia lúc này tò mò nhìn khắp nơi trong nhà , thỉnh thoảng còn gật gật đầu, ánh mắt màu xanh lục phá lệ trong suốt, giống như ánh mắt của đứa , sạch cực kì.

      thở dài hơi, có thể khẳng định, đầu óc nam nhân này nhất định là bình thường, lòng hơi hơi tê rần, người nam nhân đẹp đến như vậy, là đáng tiếc.

      "Chị." Nam nhân nhìn thấy , lập tức xuống, trông mong nhìn đồ ăn trong tay Hướng Thanh Lam, nuốt chút nước miếng, mấy ngày nay được ăn qua thứ gì. Mọi người nhìn thấy nhưng thèm để ý đến , mà cũng chủ động vươn tay về phía người khác, những người như đều làm như vậy, chỉ có , biết vì sao, muốn thế, dù có đói chết cũng xin ăn của người khác.

      giống bọn họ.

      Nhưng cũng rất đói bụng.

      nhìn Hướng Thanh Lam đặt đồ ăn ở chiếc bàn duy nhất trong nhà, lấy hai cái bát ra, nhường cái to hơn cho , còn mình ăn bát . Bình thường ăn nhiều, chỉ cần chút là đủ rồi, với lại xem ra, cực kì đói bụng.

      Hướng Thanh Lam nhìn về phía , lông mi đen hơi hơi rung động, đáy mắt có chút ý cười tươi mát, đây có lẽ là lần đầu tiên cười từ ngày ấy ? Nam nhân thực ngoan ngoãn đứng ở xa, dường như vẫn rất có chút lo lắng, vươn tay vẫy vẫy .

      Lúc này nam nhân mới hớn hở ngồi đối diện , nhìn bát lớn trước mặt mình, lại hề động đũa. Hướng Thanh Lam hơi nở nụ cười, cầm đũa đặt vào tay , chỉ vào bát, sau đó gật đầu cái.

      Nam nhân nhìn , xem ra hiểu được, cúi đầu, bưng bát lên, ăn từng miếng to, xem ra đói bụng cực kì, vậy nên ăn rất nhanh. Nhưng Hướng Thanh Lam ngoài ý muốn phát ra, động tác của tuy mau chóng lại mang theo vài phần tao nhã, tư thế ngồi cũng rất nghiêm chỉnh.

      Hướng Thanh Lam vừa bắt đầu ăn, lại nhìn thấy bát của nam nhân tuy lớn gấp đôi bát mình nhưng sạch rất nhanh.

      Bởi vì quá lâu rồi được ăn gì, cho nên tại muốn ăn nhiều nhiều, tuy rằng vừa rồi cũng rất nhiều, nhưng cũng mới chỉ no có sáu phần. nhìn về phía Hướng Thanh Lam, trong mắt có nhiều khát vọng đối với đồ ăn, nhưng cũng dám

    4. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 20: Thanh

      Hướng Thanh Lam đặt bát xuống, nhìn nam nhân mở to hai mắt nhìn , lại nhìn bát của , môi hơi hơi nhấp chút. đứng lên, đem tất cả cháo trong bát của mình gạt sang cho . nhìn chằm chằm động tác của , ánh mắt xanh biếc như hồ thủy bỗng trở nên ám trầm, lúc san được nửa ngăn lại.

      Ngẩng đầu , " cần đâu chị, em đói, chị ăn ." cầm bát của mình, xoay người , ánh mắt dường như mềm mại hơn rất nhiều.

      Ngón tay Hướng Thanh Lam hơi hơi nắm chút, cuối cùng cũng là nở nụ cười, tiếp tục ăn. Thực ra cũng rất hiểu chuyện đấy chứ, mà , tuyệt đối hối hận vì mang về.

      Ăn xong, Hướng Thanh Lam thu dọn bát đũa. Ngày hôm qua còn rất nhiều việc chưa làm xong, mà phải làm xong mới có thể lĩnh tiền, đây là nguồn thu duy nhất của . Có tiền rồi, mua giúp ít quần áo, vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, hơn nữa còn phải chân . để ở lại nơi này, dù cho nhà của lớn. Nhưng là, quá nghèo, nếu bây giờ thêm người nữa, biết phải xoay sở kiểu gì đây.

      tại trí lực của đầy đủ, chỉ như đứa mà thôi.

      Nam nhân đứng cạnh Hướng Thanh Lam, kỳ quái nhìn động tác của , bàn chân hơi bước về trước chút, nheo hai mắt lại, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

      "Floatation." giật giật môi, ra là ngữ điệu văn tiêu chuẩn, Hướng Thanh Lam xoay người, trong mắt mang theo chút khác thường, biết chữ sao?

      hàng chữ lên màn hình, nam nhân gật đầu cái, "Biết, em biết hết những từ này." Nam nhân rất nhàng, nhưng là cũng có chút mê mang, biết từ khi nào? Trong ý thức mơ hồ, nhớ mình biết rất nhiều chữ, chỉ là những từ này. Chẳng qua lại nhớ được điều gì.

      "Vậy có biết mình tên là gì ?" Hướng Thanh Lam thử gõ thêm câu, nam nhân nghiêng đầu chút, tên, tên? quên mất rồi. Lắc lắc đầu, đối với những việc trước kia biết gì cả, chỉ bắt đầu nhớ được từ khi mình ở đường, xu dính túi, cái gì cũng hiểu, thiếu chút nữa chết ở ngày mưa kia, nếu có lẽ còn tồn tại.

      "Chị gọi em thế nào tên em chính là thế ấy." Nam nhân đột nhiên cười, lộ ra hai hàm răng trắng noãn, tuy rằng có tên, nhưng là có thể đặt, muốn này đặt tên cho .

      đặt? Hướng Thanh Lam quay đầu, nhìn đến khuôn mặt rất thành của chớp hai mắt. chống cằm, quả tự hỏi nên đặt tên gì cho người nam nhân đột nhiên xuất trong thế giới của mình, cái tên, tên gì hay đây?

      nhìn máy tính, ngón tay gõ lên bàn phím, màn hình ra từ. Cũng chỉ có từ thôi.

      "Thanh." Nam nhân nhớ kỹ, trong mắt đều là ý cười, giống như vừa có ánh nắng dừng chân ở nơi đó, cực kì ấm áp. Hai tay của thực tự nhiên đặt ở vai Hướng Thanh Lam, tuyệt đối sợ người lạ, dường như rất thích cái tên này.

      "Thế chị tên là gì?" gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy tính, Hướng Thanh Lam cảm giác được nhiệt độ bàn tay đặt vai , ấm áp, rất lâu rồi chưa cảm thấy ấm áp như vậy.

      Mà Hướng Thanh Lam cũng bắt đầu thất thần, tên là gì, lâu ai hỏi qua.

      cúi đầu, gõ rất nhanh vài chữ.

      "Hướng Thanh Lam." Nam nhân đọc kỹ từng chữ từng chữ , lúc đọc xong rất vui vẻ nở nụ cười, "Tên em giống tên chị nha, trong tên chị có chữ Thanh, tên em cũng có chữ Thanh, từ nay về sau em chính là Thanh."

    5. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 21: thể

      xong, cảm giác khoái hoạt lạ kì, có tên, cũng có chị . Nhưng là, cúi đầu nhìn sườn mặt phá lệ ôn nhu của Hướng Thanh Lam, ánh sáng từ màn hình chiếu vào khuôn mặt , trong nháy mắt dường như có chút phá lệ mơ hồ, "Chị, sao chị lại lời nào?" thào như tự hỏi, chị trừ bỏ gật đầu cùng lắc đầu chưa từng với câu nào. Chị đẹp như vậy, giọng nhất định rất êm tai.

      Hướng Thanh Lam sửng sốt chút, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, khóe miệng lộ ra thản nhiên chua xót. Giọng của , còn.

      Tay hơi nắm chút, sau đó màn hình xuất vài chữ.

      Chị thể chuyện.

      Mà nam nhân ngây ngốc này, , từ giờ tên là Thanh, Thanh thấy được vài chữ kia, mím chặt đôi môi xinh đẹp, điều gì, bàn tay đặt vai Hướng Thanh Lam lại dùng sức nắm chặt. Nhưng là rất nhanh, hai mắt cong lên, giống như trăng non mới nhú, xinh đẹp cực kì.

      " được cũng sao, về sau Thanh chính là giọng của chị." Thanh híp híp ánh mắt xinh đẹp, ngữ khí có chút ngây thơ, nhưng mặt cũng là loại kiên định dối.

      Hướng Thanh Lam quay đầu lại, lúc này, cảm xúc của Thanh ở dưới ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đèn, dường như mang theo ít tinh tế nhu hòa, trong mơ hồ, hình như còn thấy được vài phần bí hiểm.

      đột nhiên cười chút, nếu đầu óc Thanh bình thường, như vậy, nhất định người thực xuất sắc, nhưng đáng tiếc...

      Hướng Thanh Lam đóng máy tính, soạn lại tập tài liệu phiên dịch ngày hôm qua, nở nụ cười với Thanh, lại chỉ chút vào quần áo người . Tuy rằng Thanh vừa mới nhận thức , nhưng có lẽ là vì trí lực tại giúp tâm linh của phá lệ tinh thuần, luôn có thể dễ dàng hiểu được điều muốn biểu đạt.

      Nhưng càng có khả năng, trước kia người cực kì khôn khéo.

      Thanh cúi đầu, nhíu mày, ra cũng cảm thấy quần áo của mình có vấn đề gì, so với trước kia nó sạch hơn nhiều, rất thích. Chẳng qua, hơi dẫm dẫm chân, cảm giác đôi giày này hôm nay có chút kì lạ, vào thoải mái.

      "Giày thoải mái." hơi cong môi lên, rất muốn vứt ngay đôi giày này , nhưng tại gia sản của chỉ có bộ quần áo cùng với đôi giày này, vứt nó phải chân trần, như vậy rất xấu.

      Hướng Thanh Lam khoác túi xách lên vai, đưa tay về phía Thanh. Bàn tay rất , nhưng là trong mắt Thanh, dường như nó có thể giúp che chắn cả khoảng trời. Có lẽ do trí lực đủ, vậy nên cảm giác Hướng Thanh Lam mang lại cho ấm áp giống như người mẹ vậy, khiến muốn ỷ lại, cũng khiến cảm thấy được an toàn.

      cao hứng cầm tay Hướng Thanh Lam, mặt mày hơi hơi cong lên, tay chị mềm quá!

      Cầm lấy tay Thanh, Hướng Thanh Lam hơi sửng sốt chút, tay rất lớn, nhưng dường như lại có chút lạnh lẽo. Khóe miệng thản nhiên tươi cười, sợi tóc màu vàng nhạt xoã tung, ánh mắt màu xanh lục xinh đẹp hơi hơi cong lên, khuôn mặt này vốn là của người nam nhân hoàn mỹ, chỉ có điều nụ cười quá mức cho hồn nhiên khiến tựa như đứa . Cũng tốt, giờ khiến người ta thực muốn lại gần.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :