6. Tửu lệnh trù đồng: giỏi giao tiếp, hữu biến thiên hạ 7. Tài mãn tinh (Tài thần): số mệnh có tiền, đời phú quý 8. Thương hiệt đồng (Tiểu Bối chọn cái này): học thức uyên bác, tiền đồ vô lượng 9. Đà loa nhạc: thích vận động, giỏi thể thao 10. Tướng quân khôi: Thích võ thượng võ, theo nghiệp nhà binh 11. Vương hợi toán: Giỏi tính toán, giỏi kinh doanh 12. Quan tinh ấn (long ấn) (Đại Bảo chọn cái này này): có mệnh làm quan, quan vận hanh thông Oa oa, mình cũng muốn có bộ.
Hoàng Thái Cực – Hải Lan Châu ( có tính tham khảo) BIÊN TẬP: NHI NGUỒN: http://kunnhi.wordpress.com/ Lưu Khải Uy – Trương Mông trong vai Hoàng Thái Cực – Hải Lan Châu Thể theo cầu của mọi người, tổng hợp phim ảnh tiểu thuyết và tham khảo lịch sử để viết bài này. Vì tham khảo qua phim ảnh tiểu thuyết nên chắc hư cấu nhiều, các bạn coi như đọc biết thế thôi. Khi mới lập nước Hậu Kim (tên ban đầu của Đại Thanh), Nỗ Nhĩ Cáp Xích đề nghị liên minh với Mông Cổ, tất yếu là hôn nhân chính trị. Do đó Bát Aka Hoàng Thái Cực thành hôn với công chúa Mông Cổ, Bác Nhĩ Tề Cát Đặc – Triết Triết. Triết Triết lần lượt sinh ba người con , nhưng cái mà Hoàng Thái Cực và nhà Bác Nhĩ Tề Cát Đặc cần là người nối dõi mang trong mình dòng máu Ái Tân Giác La và Bác Nhĩ Tề Cát Đặc. Vì thế, Hoàng Thái Cực hỏi cưới cháu gọi Triết Triết là , Bác Nhĩ Tề Cát Đặc – Bố Mộc Bố Thái (Hán danh Đại Ngọc Nhi, tức Hiếu Trang Thái hậu). Về Đại Ngọc Nhi có phim nào đó mình quên tên hư cấu thế này, Đại Ngọc Nhi và Thập Tứ Aka Đa Nhĩ Cổn là thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp, rồi có ông thầy tướng số nào đó với Hoàng Thái Cực là “công chúa Đại Ngọc Nhi của Mông Cổ có tướng mẫu nghi thiên hạ”, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, tuy chẳng thương phải lòng gì Đại Ngọc Nhi, Hoàng Thái Cực vẫn cướp Đại Ngọc Nhi từ tay Thập Tứ đệ Đa Nhĩ Cổn. Oái oăm là Đại Ngọc Nhi lại lần lượt sinh thêm ba con , giải pháp đưa ra là cầu hôn tiếp người nữa, lần này là chị của Đại Ngọc Nhi, tên Bác Nhĩ Tề Cát Đặc – Cáp Nhật Châu Lạp (Hán danh Hải Lan Châu). Tức là xuất phát điểm của cuộc tình này chẳng hề lãng mạn, rất phũ phàng là để có người nối dõi cho nhà Ái Tân Giác La có nửa dòng máu Bác Nhĩ Tề Cát Đặc (đoạn này dựa theo tiểu thuyết Kia Hải Lan Châu). Về sau, Hải Lan Châu sinh được Bát Aka, Hoàng Thái Cực lập tức tuyên bố Bát Aka là Thái tử. Nhưng chưa đầy hai tuổi đứa trẻ chết yểu. Hải Lan Châu đau buồn sinh bệnh, lâu mất. Rồi sau đó là Đại Ngọc Nhi sinh Cửu Aka Phúc Lâm. Hải Lan Châu mất chưa đầy hai năm Hoàng Thái Cực cũng băng hà. Hoàng Thái Cực băng hà mà để lại bất cứ chiếu thư nào về chuyện người nối ngôi, nội bộ triều đình rạn nứt nghiêm trọng, chia làm hai phe là Hào Cách (con trai lớn của Hoàng Thái Cực) và Đa Nhĩ Cổn (Thập Tứ đệ của Hoàng Thái Cực). Thực lực hai người ngang nhau, nếu đánh nhau chỉ lưỡng bại câu thương, hai chữ Đại Thanh biến thành tro bụi. Trang Phi Đại Ngọc Nhi đứng lên dàn xếp, hai phe chấp thuận giảng hòa, để Cửu Aka Phúc Lâm nối ngôi, Đa Nhĩ Cổn làm Nhiếp Chính Vương. Giờ quay lại chuyện tình Hoàng Thái Cực – Hải Lan Châu, với Hải Lan Châu, Hoàng Thái Cực có thể là rêu rao chỉ sợ thiên hạ biết mình nàng nhiều đến thế nào. 1. Ở cố cung Thẩm Dương, cung điện của Thần Phi Hải Lan Châu được Hoàng Thái Cực đặt tên dựa theo những vần thơ tình kinh điển mà người Trung Quốc nào cũng biết, Quan Thư Cung (Quan quan thư cưu, tại hà chi châu… Kinh Thi) 2. Sau khi Thần Phi qua đời, Hoàng Thái Cực truy phong là Mẫn Huệ Cung Hòa Nguyên Phi, là phi tần có thụy hiệu dài nhất trong suốt lịch sử triều Thanh, chữ Nguyên nghĩa là “đầu tiên”, có lẽ để rằng Hoàng Thái Cực chỉ coi Hải Lan Châu mới là người vợ đầu tiên 3. Khi Thần Phi hấp hối, Hoàng Thái Cực chấp nhận mang tiếng hôn quân, sẵn sàng bỏ lại chiến trường Ninh Viễn nóng bỏng cùng trăm ngàn binh mã để về nhìn Hải Lan Châu lần cuối, nhưng ông về kịp. Về đến nơi thấy Hải Lan Châu trút hơi thở cuối cùng, ông hôn mê tại chỗ, các thái y dốc hết công sức cấp cứu suốt hai ngày mới cứu tỉnh. Sau đó ông tiều tụy trông thấy, ăn ngon ngủ yên, duy trì được chưa đầy hai năm mất. 4. Đại Ngọc Nhi thành hôn trước chín năm, nhưng là người có vị trí thấp nhất trong Tứ Phi, Hải Lan Châu đến sau chín năm, người đến sau lại là người có vị trí cao nhất trong Tứ Phi.
Chương 001 – Xuyên EDIT: NHI NGUỒN: http://kunnhi.wordpress.com/ Năm Thuận Trị thứ 15, lịch sử triều Thanh mở sang trang mới. Năm đó, với cái chết của Ninh Hoàn Ngã (1593-1665, đại thần Thanh sơ) và hạ đài của Trần Chi Lân (1605-1666, quan triều Minh), việc chuyển giao quyền lực từ triều Minh sang triều Thanh chính thức hoàn thành. Đối với những người thích lén thảo luận chuyện cũ về hoàng gia, năm Thuận Trị thứ 15 có ý nghĩa đặc biệt, bởi vì đề tài lớn nhất suốt vài thập niên tương lai được sinh ra ở năm Thuận Trị thứ 15 này. Thành Bắc Kinh mùa đông vẫn lạnh như năm nào, sáng sớm, đường chỉ lác đác mấy người dọn tuyết. Bên phía Tây con đường lớn phía Đông có tòa phủ đệ lớn, tòa phủ đệ đó vốn là nhà cũ của Nghiêm Thế Phiên, con trai Quyền tướng triều Minh Nghiêm Tung, giờ thuộc về Đông Đồ Lại, Thái bảo của thái tử xin nghỉ hưu vì tuổi cao sức yếu. Nhắc tới nhà họ Đông, cũng có thể coi là gia tộc hiển quý trong Hán Quân Kỳ, sau khi Đông Đồ Lại thuyết phục Đông Dưỡng Chính giúp Thanh Thái Tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích hạ thành Phủ Thuận, ama của ông ấy là Đông Dưỡng Chính mang theo cả nhà quy thuận Hậu Kim (tên ban đầu của triều Thanh), được đưa vào Hán Quân Kỳ. Nhà bọn họ có thể là lập nghiệp bằng quân công, từ xưa đến giờ quân công vốn là chỗ dựa vững chắc, hơn nữa Đông Đồ Lại xin nghỉ hưu, được phong làm Thái bảo thái tử, cho nên Thuận Trị Đế đối với nhà bọn họ có chút ưu đãi. Đối với nhà họ Đông mà , năm Thuận Trị thứ 15 hẳn là năm được tốt đẹp, bởi vì năm đó, trụ cột của nhà họ Đông là Đông Đồ Lại ngã bệnh, nhưng lịch sử bất ngờ rẽ sang hướng khác, Đông Đồ Lại vốn dĩ tạ thế chết, ngược lại còn sống rất khỏe mạnh an khang. Khi Đông Chỉ Lan khôi phục ý thức lần nữa, nàng phát bản thân thể nhúc nhích, tuy rằng có thể mở mắt, nhưng nhìn đâu cũng thấy mờ mờ, điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng khủng hoảng. Đối với bất cứ ai mà , khi gặp tình huống như thế thể tránh chuyện suy nghĩ lung tung, nàng cũng ngoại lệ. Đầu nàng cũng thể nhớ được bất cứ chuyện gì, mặc kệ nàng tập trung suy nghĩ thế nào cũng ra, nàng vốn cảm giác bản thân phải thế này, nhưng cụ thể là thế nào nàng cũng biết. Thân thể của đứa trẻ sơ sinh thể tỉnh táo lâu, chẳng mấy chốc nàng lại ngủ thiếp . Khi tỉnh lại lần nữa có vật gì đó kề vào miệng nàng, theo bản năng nàng ngậm mút, chất lỏng có mùi nhạt được nàng mút vào bụng. Đồng thời nàng cũng nghe thấy xung quanh có tiếng người chuyện, người nọ vỗ lên lưng nàng, lặng lẽ gì đó, quá nên nàng nghe . Nàng cứ ngây ngây ngô ngô như thế suốt ba tháng, thị giác dần hơn, đầu óc cũng có thể suy nghĩ vài câu đơn giản, nàng nhớ rất bản thân là người lớn, nhưng tại sao lúc này lại thành đứa trẻ mới sinh, đầu óc trẻ con này có cách nào đưa ra đáp án. Cũng trong khoảng thời gian đó, nàng nhìn thấy ngạch nương của mình, bởi vì thị giác vẫn chưa phát triển hoàn toàn, nàng nhìn được ràng, nhưng đó hẳn là người phụ nữ rất dịu dàng, ama của nàng cũng xuất gần như hàng ngày, theo cảm giác mà là người đàn ông rất khôi ngô, thích dùng tay xoa mặt nàng, còn dùng râu đâm vào mặt nàng. Tuy tại đầu óc nàng đủ dùng, nhưng vẫn ghi nợ những hành vi ác liệt đó. Nhớ tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, nàng vừa mới oán thầm, ác nhân kia lại tới tìm nàng và ngạch nương. Lúc này nàng bị ngạch nương bế vào trong lòng để dỗ, ama nàng phóng khoáng vào, thay quần áo rửa mặt với hầu hạ của người hầu, sau đó ngồi xuống. Đông Quốc Duy hôm nay rất cao hứng, bởi vì bệnh của ama ông ấy còn đáng ngại. “Qua đây nào, để ama nhìn con bảo bối.” xong ông ấy liền bế Chỉ Lan từ trong tay Hách Xá Lí thị, động tác rất thành thạo. “Chỉ Lan đáng hơn thằng nhóc Ngạc Luân Đại nhiều, ta nghe đại ca , Ngạc Luân Đại hễ tỉnh là bắt đầu khóc, sao ngoan bằng Chỉ Lan của chúng ta.” xong ông ấy lại dùng mặt cọ cọ Chỉ Lan. “Đúng là Đại Thư Nhi thông minh hơn đứa trẻ khác, đói bụng hay muốn tè liền hừ hừ vài tiếng, hề quấy khóc.” Hách Xá Lí thị cũng phụ họa. “Còn phải , con của ta mà.” Đông Quốc Duy thế xong cảm thấy rất đắc ý, khi trai ông ấy có con trai còn cười nhạo ông ấy, nhưng con ông ấy ngoan hơn thằng nhóc kia nhiều. Ông ấy dùng tay xoa mặt Chỉ Lan, Chỉ Lan nhìn khinh thường, chỉ cảm thấy người cha này đáng tin cậy, ngày nào cũng chỉ biết vần nàng ra chơi, chờ nàng trưởng thành, hừ hừ. Nghe chồng khen con , lòng Hách Xá Lí thị cũng đỡ căng thẳng hơn, sinh được con trai đầu lòng khiến bà rất buồn, bà biết các nhà khác chờ để chê cười mình. Nhưng Chỉ Lan chẳng mấy khi khóc quấy, thấy ai cũng cười, càng lớn càng đáng , cũng được cha thương. Tuy con bằng con trai, nhưng có tiểu thư nhà ai là phải cành vàng lá ngọc. Nhà họ Đông bọn họ giờ có Quý phi, aka, so sánh với bất cứ thứ gì cũng có lợi ích thực tế hơn. Giờ chồng bà cũng thương Chỉ Lan, những người muốn chế giễu bà phải thất vọng rồi. Chỉ Lan tuy nhớ được nhiều, nhưng cũng biết, muốn có cuộc sống tốt phải lấy lòng phụ mẫu, cảm tình tự nhiên sinh ra bao giờ. Từ khi nàng có ý thức liền quyết định nịnh bợ cha mẹ tốt, thế nên vừa thấy hai người bọn họ nàng liền cười nụ cười răng, quơ đôi tay bé về phía họ, như thể rất muốn được bế được ôm, quả nhiên lừa được người cha thô kệch của nàng. “Hôm nay thái y , bệnh của ama còn gì đáng ngại, đúng là phải tạ ơn chủ tử nương nương, nếu các thái y sao có thể tận tâm đến vậy.” Chơi với con xong, Đông Quốc Duy bắt đầu chuyện nghiêm túc với vợ. “Ai cũng biết mà, đều nhờ phúc của chủ tử nương nương.” Hách Xá Lí thị mà lòng vẫn sợ hãi. Nếu Đông Đồ Lại quy tiên, Đông phủ này mất chỗ dựa to lớn. “Chúng ta ở ngoài cung giúp gì được cho nương nương, chỉ cầu mong nương nương có thể bình an là tốt rồi, nghe vị kia càng lúc càng khắt khe.” “Kể ra người khiến vị kia đau đầu nhất phải nương nương mà là vị ở cung Thừa Càn, vị kia muốn hậu cung trở thành thiên hạ của Mông Cổ, cũng phải nhìn xem Hoàng thượng có cho phép chứ.” Đông Quốc Duy rất đồng ý với vị ở cung Từ Ninh, tại thiên hạ là của Mãn Thanh, có phải trước kia đâu mà Mông Cổ muốn làm càn thế nào cũng được. “Tuy vị kia là sủng phi, nhưng chủ tử nương nương cũng kém, hơn nữa lại có Tam aka.” Nhắc tới vị chủ tử nương nương nhà họ Đông này, Hách Xá Lí thị cũng bội phục vô cùng, ở trong cung có thể có địa vị ngang hàng với Đổng Ngạc thị , mấu chốt là còn sinh được aka được Hoàng đế coi trọng. Sức khỏe Đổng Ngạc thị tốt, sau này như thế nào vẫn chưa trước được. Chỉ Lan nghe đến đó, liền cảm thấy kỹ thuật đầu thai của nàng quả tồi, quả nhiên cái gì cũng cần có kỹ thuật, nhất là đầu thai. Xem ra nhà nàng cũng rất hiển quý, nàng liền ngáp cái, chuẩn bị ngủ tiếp. Nếu người xuyên là người thuộc lịch sử chắc chắn nhận ra Đông Quý Phi có vấn đề, nhưng Chỉ Lan tại đầu óc chưa phát triển hoàn toàn, mà theo kiến thức lịch sử mù mờ của Chỉ Lan, có lẽ nàng còn chẳng phân biệt được vị chủ tử nương nương nhà họ Đông này là phi tần hay Quý Phi. Đối với đứa trẻ sơ sinh thời gian hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì, hàng ngày ngoài ăn là ngủ, thế nên sau khi biết bò, rồi tập , trước khi được làm lễ Trảo Chu, rốt cuộc Chỉ Lan thoát khỏi hàng ngũ bò sát, bắt đầu tập bằng đôi chân bé . (Trảo chu: là lễ khi các bé đầy năm. Người lớn đặt bé vào khu để các đồ vật như sách, bút, con dấu…để xem bé chọn đồ vật nào rồi đoán nghề nghiệp tương lai cho bé.) Điều này làm cho Chỉ Lan vô cùng buồn bực, trong năm vừa qua, đại khái là nàng nhớ được chuyện qua, theo như cách mọi người vẫn , nàng xuyên , còn là xuyên đến tụ điểm ưa thích của xuyên là Thanh triều. Nếu nàng nhớ lầm, hẳn là nàng có quan hệ bà con với Khang Hi đại đế, đây là nhờ nghe cha mẹ chuyện phiếm mà biết. Tam aka Huyền Diệp, tuy rằng kiến thức kịch sử của nàng tốt, nhưng nàng cũng biết tên của Khang Hi Đế là Huyền Diệp, hình như còn lên ngôi khi còn , nhưng chính xác là lúc mấy tuổi nàng nhớ. là con trai của nàng, vậy là biểu ca của nàng, sau này nàng nhất định phải nịnh bợ tốt, nhất định trở thành chỗ dựa còn vững chắc hơn cha nàng. Trong Đông phủ, ngoài ama, nàng còn dùng thủ đoạn lấy được lòng của lão gia Đông Đồ Lại, và thiện cảm của ông bác Đông Quốc Cương. ra đàn ông nhà họ Đông đều là những người thô kệch, bảo bọn họ đánh giặc vấn đề gì, nhưng đối phó với trẻ con có cách, thế nên đứa bé như Chỉ Lan, trêu thế nào cũng khóc quấy liền được thương đặc biệt. Hơn nữa nàng còn có đôi mắt to tròn ướt át, thân hình bé vừa thơm lại vừa mềm, nụ cười tiêu chuẩn dù chưa có răng, đúng là đánh đâu thắng đó, đặc biệt là sau khi nàng ra đời bệnh tình của lão gia nhà họ Đông là Đông Đồ Lại dần khởi sắc, tuy rằng nàng chẳng liên quan gì, nhưng người cổ đại vốn mê tín cho rằng nàng có phúc khí. Dưới trợ giúp của ông họ có phong cách tương phản, đứa bé quấy khóc, dễ đùa như nàng càng ngày càng được thích. Nàng vịn cái ghế chuẩn bị đứng lên, tranh thủ ở lễ Trảo Chu hạ gục ông họ côn đồ Ngạc Luân Đại. Ngạc Luân Đại là tiểu bá vương của nhà ông bác nàng, trời sinh cổ họng to hơn người, hễ mất hứng là gào thét, khiến lỗ tai Chỉ Lan bị tàn phá ít. Khi ngạch nương của nàng và bác chuyện phiếm thường đem cả nàng và Ngạc Luân Đại theo, cho hai đứa ngồi chơi bục có sưởi ở dưới, họ này lớn hơn nàng tuổi, biết , ngày nào cũng bắn nước bọt lên người nàng, điều này khiến người trước khi xuyên hai mươi tuổi như nàng rất bất đắc dĩ. Nhưng nàng ở thế giới đại cũng mới hai mươi tuổi, cũng vẫn là trẻ người non dạ, hơn nữa gia cảnh cũng tệ, ký ức nàng có chút phiền não nào. Thế nên Chỉ Lan trả thù theo cách rất trẻ con là dùng móng vuốt cào mặt họ, hừ hừ, ai cho ngươi bắn nước bọt lên người ta, chờ ta trưởng thành xem. Vì thế, Ngạc Luân Đại thành người thứ hai sau ama khiến nàng ghi nợ. Nhưng với ngoại hình của nàng, sau này muốn lấy lòng hai người đấy chắc vấn đề gì. Chỉ Lan lại thất thần lần nữa, đây là thói quen từ trước khi xuyên , xem ra đời này thay đổi được. Hầu mama thấy tiểu chủ tử tập , liền chuẩn bị đỡ nếu nàng đứng được. Kết quả lại thấy Đại Thư Nhi được nửa lại đặt mông ngồi phịch xuống, bắt đầu cắn ngón tay ngẩn người. Nghĩ đến Ngạc Luân Đại liền nghĩ đến họ khác của nàng là Khang Hi đại đế, đến bây giờ nàng cũng chưa được gặp, nhưng nghe ngạch nương qua lễ Trảo Chu dâng thẻ bài vào cung xin được bái kiến nàng. chừng vận khí tốt còn có thể chiêm ngưỡng tiểu chính thái (shota) Khang Hi ngay tại đấy, nàng cắn ngón tay bắt đầu cười khúc khích. Nàng nhất định phải cho Hoàng đế biểu ca của nàng ấn tượng tốt, sau này nếu chồng nàng có bắt nạt nàng còn có chỗ dựa to lớn đó. nương ngốc thuộc lịch sử này biết rằng chồng mình chính là Hoàng đế Khang Hi nổi tiếng đa tình, thế nên có tìm chỗ dựa nào cũng là vô dụng. nương ngốc, chúc may mắn.
Chương 002 – Trảo Chu * Tiến cung EDIT: NHI NGUỒN: http://kunnhi.wordpress.com/ ra lễ Trảo Chu thời Thanh rất rườm rà nhiều thủ tục, nhưng chẳng liên quan gì đến Chỉ Lan, nàng chỉ cần ăn và ngủ, ngoài ra phải lo bất cứ chuyện gì khác. Ngày mùng bốn tháng năm, Đông gia có thể là khách đến chật nhà, lão gia nhà họ Đông là Đông Đồ Lại khỏe mạnh an khang, trong cung lại có Quý phi nương nương, Đông gia đúng là lúc đắc thế. Nhưng cũng thể phô trương quá giới hạn, số lượng khách mời thế là hạn chế rồi, nhưng trong mắt Chỉ Lan vẫn là nhiều. Bởi vì ama ngạch nương Chỉ Lan chưa từng nên nàng vẫn chưa biết nàng và Hoàng đế biểu ca mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm có cùng ngày sinh nhật, nàng cũng biết người họ mà nàng lòng muốn nịnh bợ biết nàng từ lâu. Cháu lại sinh cùng ngày với con trai của mình khiến Quý phi cảm thấy rất thú vị, liền kể với tiểu Huyền Diệp. Tiểu Huyền Diệp bận rộn như vậy, mà vẫn có thể nhớ đến chuyện tiểu biểu muội có cùng ngày sinh với , là dễ dàng gì. Hôm nay Chỉ Lan bị ăn mặc đỏ như ngọn lửa, hai mắt tò mò nhìn bốn phía, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy nhiều người thế này từ khi đến triều Thanh. Đàn ông phần lớn mặc áo khoác ngắn, đầu đội mũ quả dưa, tóc tết. Phụ nữ vấn tóc như các phim truyền hình thời Thanh, cài hoa tươi, mặc kỳ bào thẳng đuỗn, rất có mỹ cảm. Đánh giá cách ăn mặc của quý tộc Bát Kỳ phen, Chỉ Lan đau khổ kết luận, nàng có cách nào thích ứng được với thẩm mỹ của triều Thanh, đặc biệt là cái kiểu bán trọc đuôi sam, ảnh hưởng thẩm mỹ kinh khủng. An ủi là ai cũng giống ai, tuy nàng nhìn bọn họ quen mắt, nhưng bọn họ nhìn nàng quen mắt là được rồi. Chỉ Lan lấy tay che miệng ngáp cái, giằng co hồi nàng bắt đầu thấy mệt, nhanh cho nàng làm lễ . Khi ngạch nương đặt nàng lên đệm chuẩn bị làm lễ, bên ngoài vang tiếng vó ngựa. Quả nhiên chỉ chốc lát sau liền có thái giám vào tuyên chỉ, Quý phi nương nương ban ngọc bội, thêm thứ để làm lễ Trảo Chu. Chờ thái giám tuyên xong, ngạch nương nàng liền quỳ xuống lĩnh chỉ, dùng hai tay nhận miếng ngọc bội xong đặt nó lên đệm giữa đống đồ vật. Chỉ Lan nhìn miếng ngọc kỹ càng, tuy nàng có nhiều hiểu biết về ngọc, nhưng có thể nhìn ra đấy là miếng ngọc rất tốt. Chưa đến hình chạm tinh xảo miếng ngọc, chỉ cần nhìn chất ngọc trong và lóng lánh là đủ biết nó rất có giá trị. Chỉ Lan lau nước miếng, đây phải lỗi của nàng, tuyệt đối phải là nàng thèm muốn miếng ngọc kia, trẻ con có đứa nào chảy nước miếng, lau là được. Chỉ Lan là người theo chủ nghĩa hành động, nghĩ là làm, lễ Trảo Chu là kì sát hạch dành cho nàng. Tuy rằng nàng vẫn nghĩ bản thân xuyên nên sống khiêm tốn chút, nhưng việc đó ảnh hưởng tới việc thể khả năng đứng thẳng và của nàng. Cả đám người nhìn chằm chặp vào cục bột lảo đảo đứng lên bằng đôi chân bé bỏng, đồng loạt vã mồ hôi, dáng lắc lư của nàng khiến ai nấy đều nghi ngờ nàng ngã ngay lập tức. Đứng lên chưa đủ, Chỉ Lan còn định bước , vì thế ama của nàng là Đông Quốc Duy chịu đựng nổi, là người cha có tố chất bảo bọc con , thiếu chút nữa là ông ấy tới bế con mình lên. Kỳ Chỉ Lan cũng biết mình được, thế nên nàng giơ chân ra rồi lại rụt về, đặt mông ngồi xuống đất, vươn tay ra, dùng tư thế của loài bò sát bò về phía miếng ngọc, đường còn tiện tay vơ quyển sách và cây roi, cuối cùng mới lấy miếng ngọc, cười khúc khích với quần chúng xung quanh, hoàn thành lễ Trảo Chu cách mỹ mãn. Mọi người bắt đầu bàn luận búa xua, nào là có khí thế của thiếu nữ tộc Mãn, rồi là nhất định thành tài nữ, Chỉ Lan chúc bé ngủ ngon ngay khi được mama bế lên. Đương nhiên nàng cũng biết chuyện Đông Quý phi sau khi nghe là nàng chọn miếng ngọc, còn kể lại cho Huyền Diệp nghe với vẻ rất hứng thú, thế cho nên Huyền Diệp càng cảm thấy tiểu biểu muội và có duyên Miếng ngọc kia là Huyền Diệp đeo từ lúc mới sinh, nếu phải coi trọng biểu muội có cùng ngày sinh, hơn nữa ngạch nương cũng thường xuyên nhắc tới tiểu biểu muội đáng , đời nào mang tặng. Chỉ Lan được hơn tuổi bắt đầu được vài câu đơn giản, chán nỗi nàng biết trẻ con biết từ thời điểm nào, thế nên nàng cũng dám phát triển quá mức, biết của nàng chỉ là những từ đơn giản. “Ama, hư!” Đây là câu được Chỉ Lan dùng thường xuyên nhất, bởi vì ama của nàng rất hư. “ định ngày tiến cung chưa?” Đông Quốc Duy vừa cầm cánh tay bé của Chỉ Lan để chơi đùa, vừa ngẩng đầu hỏi Hách Xá Lí thị ngồi đối diện. “Ngày mai dâng thẻ bài vào trong cung, chờ chủ tử nương nương triệu kiến.” “Uh, vào cung phải cẩn trọng từ lời đến hành động, đừng gây phiền toái cho chủ tử nương nương.” Dặn dò Hách Xá Lí thị chút, Đông Quốc Duy lại cúi đầu tiếp tục bồi đắp tình cảm cha con với bảo bối của mình. “Gia yên tâm, thiếp thân chú ý cẩn thận.” Nghe đến đó Chỉ Lan liền biết nàng sắp được gặp Khang Hi rồi, vì vậy nàng so đo những “tội ác” ama gây ra với nàng, ngược lại còn cười phì phì và vỗ tay. “Đồ quỷ, sắp được gặp của con nên cao hứng sao?” tình Đông Quốc Duy rất hài lòng với trí thông minh của con mình. “Ama, ama.” Chỉ Lan cố gắng đẩy bàn tay Đông Quốc Duy xoa mặt nàng ra, nhưng nàng còn , sức yếu, thế nên nàng quay sang nhìn ngạch nương với ánh mắt cầu cứu. “Gia đừng trêu Chỉ Lan nữa, rồi con bé lại ngài hư.” Chồng của bà có việc gì liền thích trêu đùa Chỉ Lan, giống dáng vẻ nghiêm túc mọi khi chút nào. “Được rồi, hôm nay Gia nghe phu nhân lần.” xong Đông Quốc Duy còn hôn Chỉ Lan cái, rồi mới gọi nhũ mẫu đến bế Chỉ Lan . Chỉ Lan nhìn thái độ ama ngạch nương là biết hai người định đóng cửa làm chuyện tình cảm rồi, mặt trời xuống núi chưa lâu đâu. Nàng còn sắp tiến cung nữa, là đáng mong đợi. Nhưng chuyện quan trọng lúc này vẫn là phải ngủ , nàng vỗ vỗ tấm chăn mềm, hài lòng tìm Chu Công. Quả nhiên vừa mới dâng thẻ bài có người tuyên bọn họ tiến cung, Chỉ Lan bị biến thành Chiêu Tài Đồng Tử, toàn thân đỏ rực, nhưng nàng dần quen với việc quần áo của bản thân chỉ toàn màu đỏ, phản kháng có tác dụng đành đón nhận thôi, đời là thế mà. Ăn diện xong, nàng chuẩn bị tiếp tục ngủ, tuy xe ngựa có xóc chút, nhưng nàng được ngạch nương bế nên rất thoải mái. Làm trẻ con ngày chỉ tỉnh táo mấy tiếng, nàng chuẩn bị đem hết tỉnh táo dồn cho việc quan sát Khang Hi Đế. Khi nàng tỉnh lại xe ngựa tiến vào Tử Cấm Thành, tại sao nàng lại biết ư, bởi vì nàng phải xuống xe. Nàng bị đặt vào vòng tay nhũ mẫu, nhìn ngạch nương đằng trước, nàng nhất thời cảm thấy làm trẻ con là tốt, cần phải bao giờ. Đặc biệt là thời tiết lạnh cắt da cắt thịt này. Vào Cảnh Nhân Môn, liền thấy bức tường bình phong bằng đá, mặt chạm khắc thứ gì đó Chỉ Lan nhìn . Vòng qua bức tường bình phong bằng đá là chính điện của cung Cảnh Nhân, mặt tiền là năm gian phòng rộng rãi, mái lợp bằng ngói men màu vàng, góc mái trang trí bằng con gì đấy nàng biết tên. Vào chính điện liền cảm thấy khí sưởi ấm áp bao trùm, trong phòng đặt mấy chậu than, nền cũng được sưởi, ngoài trời có lạnh thế nào, trong phòng cũng ấm áp như xuân. Đông Quý phi là lão Đại của hậu cung vào thời điểm tại, cuộc sống của bà rất thoải mái, cứ nhìn đồ trang trí trong phòng là biết. Bình cổ, tranh quý, được rồi, tha thứ cho sinh viên ban tự nhiên như Chỉ Lan được cụ thể hơn nữa, nhưng nội thất ở đây vừa xa hoa lại vừa sang trọng. Đông thị an vị giường sưởi, giường đặt bàn sưởi thấp bằng gỗ tử đàn chạm khắc. Chỉ Lan thấy gương mặt bà, nhưng thấy bà có khí chất tinh tế bẩm sinh, vô cùng dịu dàng thân thiết, khó trách Thuận Trị sủng ái bà như vậy, phụ nữ dịu dàng lại có khí chất đúng là đến đâu cũng nổi bật. Hách Xá Lí thị thỉnh an xong liền ngồi xuống ghế theo quy củ, chờ Đông thị chuyện. Hai người hàn huyên chuyện nhà lúc, Đông thị liền nhìn đến đứa bé được nhũ mẫu bế, đôi mắt to tròn nhìn bà chớp mắt, mũi thon , môi trái tim, làn da búng ra sữa, ửng hồng, như vừa thoa son, miệng còn phì phì nước miếng. “Đây là Chỉ Lan sao, khả ái, qua đây cho ta bế.” Giọng của Đông thị cũng rất êm tai, tròn vành chữ, tốc độ thong thả, khiến người nghe vô cùng thoải mái. Chỉ Lan phun nước miếng phì phì theo thói quen liền kích động, rốt cục nàng có thể nhìn xem mẹ của Khang Hi có gương mặt thế nào. “ đáng , đệ đệ có phúc.” Đông thị bỏ bao ủ tay ra, nhàng bế Chỉ Lan, còn dùng ngón tay xoa xoa lên mặt Chỉ Lan. Chỉ Lan muốn câu khó nghe, hổ là chị em, sao đều thích xoa mặt nàng. Nhưng nhìn kĩ của nàng rất đẹp, làn thu thủy nét xuân sơn, hàng mi cong dài, yểu điệu quyến rũ nên lời. Dưới cái mũi cao thẳng là bờ môi đỏ tươi, da mặt mịn thấy lỗ chân lông, căng mướt như búng ra sữa. Người còn thơm thoang thoảng, khiến người ta chỉ muốn gần hơn nữa để ngửi cho . là đại mỹ nữ! Từ khi nàng đến triều Thanh đến giờ, đây là người duy nhất nàng gặp mà đẹp hơn ngạch nương nàng, tuy trẻ con như nàng gặp nhiều người, nhưng theo thẩm mỹ của nàng, nàng có thể khẳng định ngạch nương nàng là mỹ nữ hiếm gặp, còn nàng tuyệt đối là mỹ nữ thể gặp nổi, Hoàng đế thích vậy thích ai chứ. Đồng thời Chỉ Lan cũng cảm thấy kiêu ngạo, dựa theo di truyền, ngạch nương nàng đẹp, nàng cũng đẹp, hẳn là nàng cũng đẹp , ít nhất cũng kém hơn ngạch nương. “, .” Chỉ Lan cao hứng dùng tay bé cầm ngón tay Đông thị, tươi cười nịnh nọt. “Tiểu nha đầu này, thế này biết gọi .” Đông thị cũng nghĩ nhiều, chỉ cho là em trai và em dâu dạy Chỉ Lan gọi từ ở nhà. “Có thể là do trước khi tiến cung liên tục trước mặt con bé vào cung yết kiến chủ tử nương nương nên con bé mới linh tinh, là do nghe quen tai.” Hách Xá Lí thị tuy thế, nhưng mặt mày rất cao hứng, xem ra rất thương con này. Đối với cháu vừa thông minh lại vừa khả ái, Đông thị cũng rất vừa lòng, lại cùng Hách Xá Lí thị tán gẫu về Chỉ Lan. lâu sau, Tam aka Huyền Diệp đến thỉnh an ngạch nương.
Chương 003 – Khang Hi * Hệ thống EDIT: NHI NGUỒN: http://kunnhi.wordpress.com/ Cung nữ vén rèm, bé trai mặc thường phục màu xanh, đội mũ quả dưa vào. Bé trai có vẻ mặt rất nghiêm trang, thỉnh an Đông thị và Hách Xá Lí thị xong được cho phép mới ngồi xuống giường sưởi. Vẻ mặt cũng bắt đầu thoải mái hơn, trở về là đứa trẻ bốn tuổi bình thường. Đây là Khang Hi Đế bằng xương bằng thịt sao! Chỉ Lan dạt dào cảm xúc, cố gắng rướn nửa người , muốn nhìn Huyền Diệp mặt rỗ cái, kết quả nàng còn chưa kịp làm gì, trước mắt xuất gương mặt Huyền Diệp được phóng đại. Đúng là mặt có mấy sẹo lõm do từng bị đậu mùa, nhưng nhìn kỹ thấy. “Đây là tiểu biểu muội ạ, mặt quá.” Huyền Diệp vừa lên giường sưởi liền quấn lấy Đông thị, mất hẳn vẻ nghiêm trang bình thường. “Đúng vậy, đây là tiểu biểu muội Chỉ Lan, xem ra con bé cũng rất thích con.” Nhìn Chỉ Lan ở trong lòng mình ngọ nguậy hướng về phía Huyền Diệp, Đông thị trêu ghẹo con trai. Chỉ Lan đột nhiên ngây ngẩn cả người, bởi vì giây phút nàng nhìn thấy Khang Hi, trong đầu nàng đột nhiên vang lên thanh như khởi động case máy tính, sau đó là giọng non nớt lặp lặp lại “Mục tiêu xuất , mục tiêu xuất .” “Sao biểu muội lại ngơ ngác thế ạ?” Huyền Diệp lần đầu tiên nhìn thấy loài sinh vật gọi là “biểu muội”, vốn dĩ rất hưng phấn, tiểu biểu muội đáng lại thu hút, nhưng chẳng hiểu sao tự nhiên lại ngây người, còn chảy nước dãi, hơi mất vệ sinh. nhất định phải dạy dỗ tiểu biểu muội tốt, thể chảy nước dãi lung tung, nếu chảy phải lau sạch ngay. Chỉ Lan bị giọng lặp lặp lại vô hạn tuần hoàn kia làm cho ngây ngốc, cái gì đây hả trời, nàng ngửa mặt thở dài, xem ra ngoài nàng còn ai nhìn thấy hàng chữ kia, nàng cảm thấy tuyệt vọng. Cái gì mà “Hệ thống đào tạo biểu ca biểu muội” chứ! Kết quả, lần đầu tiên gặp Huyền Diệp, Chỉ Lan chỉ biết giả vờ ngủ, Huyền Diệp quyết định lần sau gặp lại dạy dỗ tiểu biểu muội chú ý vệ sinh sạch . Chỉ Lan chưa hề hay biết vì cái hệ thống chết tiệt kia mà nàng bị đánh giá thành đứa trẻ biết giữ vệ sinh. Tới khi đói bụng Chỉ Lan mới tỉnh lại, nàng nằm giường hừ hừ mấy tiếng, vú em liền tới kiểm tra tã của nàng, xác định được là nàng đói bụng. Liền cởi áo, dùng khăn ấm xoa xoa dụng cụ cho ăn, bế Chỉ Lan lên, Chỉ Lan liền nhanh chóng bú sữa. Bú no bắt đầu thắc mắc, nàng vừa nghĩ đến hệ thống kia, quả nhiên nó liền xuất . Giao diện của nó giống như giao diện máy tính để bàn bình thường, cùng là dòng tiêu đề “Hệ thống đào tạo biểu ca biểu muội”, phía dưới chia làm các mục , cái là “Tình huống đào tạo”, cái là “Công cụ hỗ trợ”, cái là “Nhiệm vụ”, cái là “Danh sách thù địch”. Ngoài ra còn có thứ rất quan trọng là “Hướng dẫn sử dụng”. Chỉ Lan đọc “Hướng dẫn sử dụng” nửa ngày, rốt cục hiểu ra đây là hệ thống đào tạo dựa phù hợp của cá nhân, là hoạt động mới của Cục quản lý thời gian gian (từ nay viết là “Cục quản lý thời ” cho gọn), Chỉ Lan là người thử nghiệm, chỉ cần viết phản hồi đều đặn mỗi tháng cho Cục quản lý thời , mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ có phần thưởng tương đối, hoàn thành mục tiêu cuối cùng phần thưởng càng lớn. “Hướng dẫn sử dụng” cũng rất ba hoa chích choè, đại ý là hy vọng nàng tận tình phát huy đặc biệt của thiếu nữ xuyên , dưới trợ giúp của hệ thống hoàn thành mục tiêu đào tạo, giúp người bồi dưỡng nàng được trở thành quản lý ở Cục quản lý thời , làm nổi bật bản sắc của thiếu nữ xuyên , quá sắc sảo mà cũng quá hiền lành, lấy khiêm tốn làm tự kiêu làm nguyên tắc, xây dựng giúp Thanh triều cái gọi là công dân ba tốt. Nàng mở mục “Tình huống đào tạo”, thấy bên trong có hai hàng, hàng là nàng, hàng là Khang Hi, dưới biểu tượng đầu trẻ con của nàng là mục tiêu đào tạo: biểu muội hoàn mỹ, level 0. Dưới biểu tượng của shota Khang Hi là mục tiêu đào tạo: chịu khống chế của biểu muội hoàn mỹ, level cũng 0 nốt. Ngoài ra còn có những mục cụ thể khác, Khang Hi có mục nào, nhưng của nàng có ít, ngoại hình khí chất, nữ công, cầm kỳ thi họa, các mối quan hệ, còn có quản lý gia đình. Nhìn thấy từng đó mục Chỉ Lan thiếu điều hôn mê, còn dám sắc sảo hiền lành, tuy rằng thiếu nữ xuyên trừ những trường hợp đặc biệt nhút nhát ra phần lớn đều tương đối sắc sảo chút, nhưng học hết chỗ này có mà ngang Mary Sue! (Mary Sue: 1 khái niệm, 1 nhân vật trong truyện, đẹp như tiên, bác học, vạn năng, gì cũng tinh thông, gì cũng thành thạo, từ nấu ăn khâu vá đến … chế tạo máy móc, nhân hậu như thánh nữ, ngây thơ, hoàn hảo, mong manh, yếu đuối, dễ vỡ, đại loại thế) Tuy rằng Chỉ Lan từng tính toán kiếp này hăng hái học tập lao động phấn đấu, tranh thủ phát huy ưu điểm thông minh từ của nàng, cố gắng học tập các kiến thức khác nhau, để đạt tới mục tiêu cao đẹp. Nhưng cái mục tiêu này khoa trương quá, vẫn còn may là bị cầu phải học hết, cứ từ từ rồi tính. có hệ thống nàng cũng phải học, có hệ thống ít ra cũng có “Công cụ hỗ trợ”, nàng vốn là người lạc quan, vì bị xuyên mà cõi lòng băng lạnh, để mặc dòng đời xô đẩy. Trước khi xuyên nàng vẫn còn trẻ, lại mới đọc mấy tiểu thuyết xuyên , chỉ cảm thấy nếu được sống thêm lần nữa, nhất định phải sống tốt. Chưa từng đương, vẫn sống trong vòng tay cha mẹ, vì thế mà tâm tư rất đơn giản thẳng thắn. Trước khi xuất hệ thống, nàng biết nửa đời trước nàng phải học tập tốt những kỹ năng cần thiết để gả được cho tấm chồng tốt, nửa đời sau phải vận dụng tốt những kỹ năng đó để giữ chồng, nuôi dạy con cái. Có thể sống thêm lần là ân huệ to lớn, thế nên nàng muốn tận hưởng, dù sau này phải vất vả tranh đấu tình cảm của chồng, nhưng nàng cảm thấy chỉ cần duy trì thái độ sống nhiệt tình, có gì là vượt qua được. Tuy ý tưởng đó có chút ngây thơ, nhưng thể công nhận Chỉ Lan có thái độ sống rất tích cực, cộng thêm nhiệt tình chưa bị cuộc sống xói mòn, mới có thể khiến nàng thích ứng với cuộc sống ở cổ đại nhanh như thế, hơn nữa còn có thể đưa ra những lựa chọn tốt nhất. Vì vậy, khi nhìn thấy hệ thống này, ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng là kinh ngạc, nhưng ý nghĩ thứ hai chính là mừng như điên, đây đúng là giúp nàng gian lận, hệ thống hề nàng bắt buộc phải hoàn thành mục tiêu hay tất cả các nhiệm vụ dù khó khăn đến đâu, thế nên nàng rất hào hứng mở mục “Công cụ hỗ trợ”. Quả nhiên công cụ cũng chia làm mấy loại, đan dược, bí tịch, khả năng đặc biệt, công cụ v.v… Có điều tất cả những thứ đó đều phải đổi bằng điểm kinh nghiệm. Trong mục đan dược có “mỹ dung dưỡng nhan”, “duyên niên ích thọ” (kéo dài tuổi thọ), còn có những loại thuốc với tác dụng đặc thù, ví dụ như làm cho người ta có bầu, làm cho người ta sẩy thai, sinh non, làm cho người ta nhiễm bệnh linh tinh. Ặc ặc, đúng là có gì là tồn tại, chỉ có thứ bạn chưa nghĩ ra. Bí tịch cũng có đủ loại, có học đàn, học thư pháp, học đánh cờ, học thêu, học công phu. Khả năng đặc biệt cũng có rất nhiều, như là người gặp người thích ( :lol: ), khí thế như cầu vồng, nhân đôi hiệu quả v.v… Công cụ cũng nhiều xem xuể, nhưng giá cả chặt chém kinh dị, phải có rất nhiều điểm kinh nghiệm mới mua được. Nàng xem xét chút mục “Nhiệm vụ”, nhận ra muốn có điểm kinh nghiệm, ngoài việc học tập luyện tập các loại kỹ năng, chỉ còn cách làm nhiệm vụ. tại nhiệm vụ của nàng cũng ít, nhưng đều là nhiệm vụ hàng ngày, ví dụ như ốm đau đến năm hai tuổi, học , học , gia tăng tình cảm của ama ngạch nương dành cho nàng v.v… Danh sách thù địch vẫn chưa có gì, nếu xuất người nào có ý đối địch với nàng, tên người đó được cập nhật vào mục này chăng, nàng cũng biết nữa. Nghiên cứu lúc lâu, nàng mệt mỏi, mặc dù cảm thấy hệ thống này rất bất tuân các quy luật tự nhiên, nhưng để đến mức đấy cần tích lũy được số điểm kinh nghiệm khủng khiếp, nàng cũng cho rằng nàng có đủ điểm kinh nghiệm để đổi lấy những công năng phụ trợ thần kỳ, đừng chi đến chuyện hoàn thành mục tiêu. Ngủ trước rồi tính sau, quả nhiên đối với trẻ con mà , trời đất bao la, ngủ là quan trọng nhất. Mình thấy cứ hiểu đơn giản cái hệ thống này là game online là được ấy mà