Chương 20 Edit Phi Ân Beta Thanh Mai Ôm hài tử, dẫn theo đám bà vú Hoàng đế ban thưởng, rời khỏi cửa cung. Những gia nhân tâm phúc chuẩn bị sẵn xe ngựa chờ ta ở cửa cung rồi. “Lão gia hồi phủ chưa?” “Thưa phu nhân, vẫn chưa. Thuộc hạ ngày nào cũng đến phủ Lý Thái phó tìm lão gia, nhưng đều bị Lý phu nhân ngăn lại, chưa gặp lần nào. Vì có chỉ thị của phu nhân, thuộc hạ dám tự ý xông vào.” Khinh người quá đáng. Ôm hài tử bước lên xe ngựa, “Đến phủ Lý Thái phó.” Vừa đường vừa hỏi: “Lý Thái phó lấy vị Huyền chủ làm bình thê.” “Dạ đúng, tám ngày trước thành thân. Vị Huyền chủ kia nghe từ có bệnh, mỗi ngày đều phải uống thuốc, thể sống lâu. Lúc xuất giá ngự y cũng nàng ấy sống quá năm nữa, vì mong về sau có thể danh chính ngôn thuận nhập mộ xây từ đường (đền thờ cúng cho người chết). Cũng vì nàng ấy bệnh triền miên, rất khó mang thai, mà thân phận lại cao quý, khó tìm được đám hỏi tốt. Thân thể sắp trụ được nữa, đành phải khuất thân (bản thân chịu thua thiệt) gả cho người ta làm bình thê.” ra là thế. Nếu nữ nhân xuất giá, sau khi chết thể nhập mộ gia tộc nhà mẹ đẻ, chỉ có thể chôn cất nơi hoang vu. Vợ chồng Lý Thái phó thủ đoạn cao, được lợi rồi, còn gọi Trương Lai về Kinh thành “làm chủ” cho muội muội. Có lẽ Hoàng đế cũng góp tay vào? giờ là lão bản (ông chủ) của ta, ta chẳng thể so đo được. Nhưng mà ba ngày này Trương Lai ở trong Lý phủ chắc chắn gặp cố, nếu vì sao cho hạ nhân đến gặp ? Trương Lai đối phó với người ngoài có thể coi là khôn khéo, nhưng đối với người trong nhà hoàn toàn có phòng bị. Nhất là muội muội nâng niu trong lòng. Ta dám nghĩ sâu hơn, vợ chồng Lý Thái phó mấy ngày nay tính kế gì với . . . . . . Quá sơ suất, vừa đến Kinh thành Trương Lai vội vã gặp muội muội , mà ta kịp chuẩn bị gì cả bị triệu vào cung. . . . . . Đến Lý phủ, Lý phu nhân dẫn theo thiếu nữ mười sáu ăn mặc như nương thôn quê, mà thấy bóng dáng Lý Thái phó và Trương Lai đâu. Việc đến nước này, nghe xem các nàng ấy gì. Liếc mắt nhìn hai người, ta yên lặng ngồi xuống, bà vú ôm hài tử cùng các nha hoàn đứng đằng sau ta. Ta nâng chén trà nhấp ngụm, buông tầm mắt xuống, chờ các nàng mở miệng. “Tẩu tử (Chị dâu), hài tử này là . . . . . ?” “Thập công chúa của đương kim bệ hạ, sau này là con ta”, ta thản nhiên mở miệng . “Công chúa?, nàng ta dường như càng hoảng sợ, “Tẩu tử phúc khí tốt.” Nuôi công chúa cũng coi như là phúc khí? Ta đúng là chưa nghe thấy kiến giải thế này bao giờ. tiếp lời nàng ta. ra mấy ngày ở trong cung tâm tư cực kỳ mệt mỏi, hơn nữa phải trơ mắt nhìn cố nhân (bạn cũ) sắp sửa bị xử tử, trong lòng cũng mấy dễ chịu. Đối với Lý gia tuy có tình cảm gì, nhưng bọn họ dù sao cũng là người thân của Trương Lai. Ta vạn lần ngờ, đến đây mà cũng phải chuyện như đàm phán buôn bán. Hơn nữa người đàn bà chanh chua còn phân phải trái hơn cả Hoàng đế. Ta thoải mái nghe nàng ta độc thoại, “Tú Hà là cháu của Tam đại gia (bác) trong thôn muội, năm trước Tam đại gia qua đời, nàng ấy đến Kinh thành nương tựa chỗ muội, là nương thanh bạch.” “Lúc muội rời khỏi thôn, nàng ấy mới chỉ là tiểu ny tử ( bé) năm sáu tuổi, vừa chớp mắt đến mười sáu rồi.” “Tẩu tử tẩu cùng ca ca gần đây vợ chồng ân ái, ca ca là người cố hương, vì tẩu mà ở lại biên cương đến mười năm.” “Muội cũng biết tẩu tử hiền lành tài giỏi, phải là nữ nhân tầm thường, nhưng bổn phận của nữ nhân phải là nối dõi tông đường, giúp chồng dạy con sao? Trương gia đến đời chúng ta chỉ còn lại mỗi ca là nam đinh (con trai), nếu bị chặt đứt hương hoả tại đây, sau này huynh muội chúng ta sao dám gặp tổ tông đây.” “Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu cũng là chuyện bình thường, dù thế nào, thiếp có nhiều cũng bằng được chính thất, tẩu thấy có đúng ?” “Tú Hà nàng ấy phải là loại nữ nhân được nuông chiều từ bé, có thể chịu được cực khổ, con người cũng trung thực. Hơn nữa muội tìm người xem tướng mạo rồi, nàng ấy rất mắn đẻ.” “Tú Hà cùng ca ca viên phòng (xxoo) rồi, tương lai nếu có thể có thêm con cháu, tẩu cũng có thêm người dưỡng lão tống chung (chăm sóc trước khi lâm chung) phải sao?” Viên phòng? Ta quay đầu nhìn người theo hầu sau lưng, lập tức lui ra khỏi phòng khách. Vẻ mặt toàn gia này đúng là làm ta thấy buồn nôn, “Xin hỏi Lý phu nhân dùng thủ đoạn bỉ ổi gì mới bắt được bọn họ viên phòng? Rượu? Hay là dược?” “Ngươi. . . . . .”, Lý phu nhân nhìn ta gầm lên tiếng, nhưng cũng phản bác ý ta. “Lợi dụng tình cảm cùng tín nhiệm của người thân để đạt được mục đích, đúng là bằng cầm thú”, ta tiếp tục chậm rãi mở miệng. Lý phu nhân phẫn nộ ném vỡ chén trà trong tay, trợn mắt nhìn ta, dường như chỉ khắc sau là xông đến bóp cổ ta. Ngay tại thời khắc gươm kiếm sẵn sàng này, Trương Lai vừa hay được người hầu vừa rồi đưa đến. Người hầu kia nhìn ta làm mấy động tác bí mật ý : Trương Lai biết ta đến, chuyện viên phòng là . Trương Lai nhìn ta mặt có áy náy, xấu hổ, rồi nhìn thấy vẻ mặt của Lý phu nhân, phẫn nộ quát: “Ngươi còn muốn làm gì nữa? Ngươi hại ta còn lo hại chưa đủ sao? Bây giờ còn giương nanh múa vuốt với tẩu tử ngươi? Trong lòng ngươi còn coi ta là ca ca nữa ?” “Muội sao lại hại ca? Tất cả việc muội làm đều vì muốn tốt cho ca, suy nghĩ cho chuyện nối dõi tông đường Trương gia”, Lý phu nhân gân cổ lên cãi, cứ như bị chịu oan ức nhiều lắm, rồi bắt đầu nức nở. Trương Lai để ý tới nàng ta nữa, chỉ căng thẳng nhìn ta. Đúng vậy, mười năm trước ấp úng tranh luận với muội muội, cố gắng giải thích ý nguyện của mình. Nhưng qua mười năm trưởng thành rất nhiều, hiểu ra, có những việc, những con người chỉ là có tác dụng. Tình của ta với Trương Lai chưa đến mức quá sâu đậm, cực nóng bỏng làm người ta choáng váng đầu óc. Nếu mười năm trước gặp phải chuyện này, lúc đó tình cảm của ta với Trương Lai có bao nhiêu, cùng lắm chỉ là tìm người sống cùng thôi, lúc đó ta có lẽ vì ghét bỏ thân thể Trương Lai bị người khác chạm qua, hoặc ghét bỏ Trương Lai có đám thân thích bỉ ổi như vậy, mà dứt khoát rời bỏ . Dù sao nam nhân có đủ hai chân cũng đầy đường. Nhưng trải qua mười năm đồng cam cộng khổ, rất nhiều lần cùng sinh cùng tử, sớm tối có nhau, cùng nhau chín chắn trưởng thành. Ta biết những chuyện đó có ý nghĩa gì với , nhưng đối ta mà , trở thành máu thịt người ta, nếu cắt có lẽ chết, nhưng tất nhiên đau đến tận tim gan. Huống hồ cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, ta sao có thể vì tính toán sau lưng, mà buông bàn tay nắm chặt tay chứ. Trương Lai đứng trước mặt ta, sốt ruột nhìn ta. Lòng ta có chút chua xót, đưa tay nắm chặt tay , “Lúc tỉnh táo chàng tự nguyện cùng nữ nhân kia viên phòng sao?” lắc đầu, “Ta đụng đến bất kỳ nữ nhân nào ngoài nàng.” “Xảy ra chuyện như vậy, tại sao trở về nhà?” “Ta dám gặp nàng, ta biết phải như thế nào với nàng. . . . . .” “Chàng tự nguyện, ta trách chàng. Chàng từng đáp ứng ta nạp thiếp, nhưng dù sao cũng cùng nàng kia có da thịt chi thân (quan hệ), sau này có ý định sắp xếp gì cho nàng ấy?” Nghe thấy ta trách , mới thở phào. Chợt liếc nhìn Tú Hà ánh mắt phức tạp, “Tam đại gia từng có ân với huynh muội ta, ta lại cùng nàng ấy. . . . . . Sau này chăm sóc cuộc sống cả đời cho nàng ấy vậy, nhưng ta nạp thiếp”, nắm tay ta lặp lại lần nữa như cam đoan. Ta nghĩ ngợi, khẽ gật đầu. Trương Lai mới hoàn toàn yên tâm, ngồi xuống bên cạnh ta. “Tú Hà”, ta nhìn bé kia, tuy ăn mặc như nương thôn quê, nhưng mặt mày thanh tú, cũng là tiểu mỹ nhân. “Dạ”, nàng ấy lo lắng đứng lên. “Vừa rồi những lời Lý phu nhân cùng phu quân ta ngươi đều nghe ràng chứ?” “Vâng” “Nếu ngươi nguyện ý vào phủ, ta chăm lo cuộc sống sau này của ngươi”, ta liếc nhìn nàng ấy, “Nhưng mà từ nay về sau ngươi cũng có tự do, phải tuân thủ những quy củ trong phủ ta, ngươi sống cũng được chết cũng được, đều phải ở trong phủ. Nếu ngươi muốn vào phủ, ta chuẩn bị phần đồ cưới, tự ngươi chọn nam nhân tâm đầu ý hợp rồi gả . Ngươi lựa chọn thế nào?” Nàng ấy nhìn ta, lại nhìn Lý phu nhân, cuối cùng nhìn xuống đất, do dự, “Ta. . . . . .” “Có gì muốn cứ .” “Lý phu nhân. . . . . . cho ta uống thuốc, nhất định có thể mang hài tử.” Ta nghĩ ngợi, “Vậy trước tiên theo ta hồi phủ. Nếu quả thực mang thai, cứ an tâm sinh hạ hài tử”, ta ra hiệu bảo nha hoàn đến đỡ nàng ấy, “Bây giờ thôi, đồ trong phủ này cần mang theo gì hết, ta chuẩn bị đồ mới cho ngươi”, sau đó ta quay đầu nhìn Trương Lai : “Chúng ta về nhà .” gật đầu, “Được, về nhà.” Hai người chúng ta lên xe ngựa, lúc này ta mới chính thức thở phào nhõm. Trong lòng tuy oán trách chủ quan, nhưng cũng đành lòng trách cứ . Mười năm nay ở Tây Vực sinh tử nhìn nhiều, những người kết giao đều là người khoáng đạt, lại có chủ ý thế, nên ta cũng để trong lòng. đưa tay ôm ta, để đầu ta đặt lên vai , “Tiểu Khê, ta thực xin lỗi nàng.” Ta ôm lấy thắt lưng , khẽ : “Vợ chồng Lý thái phó tính kế vợ chồng chúng ta hai lần rồi. Ta có thể nhịn lần lần hai, nhưng thể có lần thứ ba.” trầm mặc gì. Ta nhìn vào mắt , chậm rãi : “Ta ngăn chàng qua lại với muội muội chàng, nhưng từ nay về sau ta coi họ là thân thích nữa, cũng quản chuyện nhà bọn họ.” Nếu còn tính kế lần thứ ba, ta coi bọn họ là kẻ địch, giống như những đạo tặc thảo nguyên, mạnh tay trả thù. Đến lúc đó ta quản bọn họ là muội muội em rể Trương Lai nữa, nhất định phải để cho bọn họ thân bại danh liệt. đưa tay chạm lên mặt ta, “Tiểu Khê hận bọn họ như vậy?” “Chưa đến mức hận, chỉ là bọn họ làm ta buồn nôn. Lúc ăn cơm bên cạnh chàng có đống giòi bọ, chàng muốn cách xa bọn chúng sao?” “Vậy chúng ra rời khỏi Kinh thành . Chỉ cần rời , nhìn thấy nữa, lòng cũng phiền bực.” “Trễ mất rồi, Hoàng đế để cho người khác tiếp nhận tiêu cục, để chúng ta lưu lại Kinh thành làm việc cho . Chúng ta có lựa chọn nào khác.” “Vậy nàng phải làm sao bây giờ?” Ta nở nụ cười, “ làm thế nào hết. Ta tất nhiên qua lại với bọn họ, nhưng mà chàng bị kẹp ở giữa thấy khó xử. Nhưng có điều, chàng phải cảnh giác với bọn họ, tránh tương lại lại nhận thêm người thứ ba, thứ tư vào phủ. Vô duyên vô cớ hại những nương trong sạch.” thở dài, ôm chặt ta hơn, “Bọn họ. . . . . . lòng người thay đổi rồi.”
Chương 21 Về đến nhà, ma ma quản gia chạy lại hỏi: “Phu nhân, xin hỏi vị Tú Hà nương phải an trí thế nào?” Ta nghĩ ngợi, “Tìm viện xa nhất hẻo lánh nhất, cung cấp cho nàng cẩm y ngọc thực đầy đủ. Hạ nhân nha đầu cứ theo lệ đối xử với di nương mà làm, nhưng tuyển người phải chú ý, chọn người ít . Trước cửa viện sắp xếp mấy ma ma, cho phép nàng ấy ra khỏi viện, cũng cho người khác tuỳ ý vào. Nàng ấy có cầu gì, cứ làm theo. Nếu là cầu quá phận, báo lại cho ta, ta xem xét xử lý.” “Dạ, nô tỳ .” Những người trong phủ này đều là hạ nhân do Hoàng thượng ban thưởng, ta nghĩ Hoàng đế muốn ta thu thập tình báo, những người trong phủ nhất định là người thân thế trong sạch. Tối thiểu mấy người thân cận cũng có thể tin tưởng. “Hôm nay phu nhân mệt rồi, có cần để ngày mai hẵng gọi mọi người đến huấn thị?” (*huấn thị: dạy dỗ, chỉ bảo*) Thân thể ngược lại hề thấy mệt mỏi, mà có những việc, sớm làm ta đỡ lo chuyện nhân hoà.” (*Nhân hoà trong câu Thiên thời địa lợi nhân hoà*) Ta cùng Trương Lai ngồi ở chính sảnh, chờ bọn hạ nhân quỳ bái. Lướt qua lý lịch mọi người trong nhà, đều ký văn tự bán thân, như vậy là tốt rồi. Lúc trước quản lý tiêu cục có hơn trăm vị tiêu sư, cùng đầu bếp, nha hoàn, sai vặt, chăm ngựa, quản lý binh khí, cũng phải hơn hai trăm người. Tiêu sư đều là quân nhân, tính cách đặc biệt, so với người bình thường khó quản lý hơn nhiều. Quản lý những người ở đây tất nhiên cũng phải việc khó. “… Có công thưởng, có tội tất phạt. Nếu thu bạc của người ngoài, chân ngoài dài hơn chân trong, để ta biết được, trực tiếp dùng côn đánh chết. Đem việc tư của chủ tử trong phủ, bừa bãi ra ngoài, trực tiếp đuổi ra khỏi phủ. Còn nếu ỷ là người trong phủ Huyện chủ ra ngoài ức hiếp dân chúng lương thiện, lập tức giao cho phủ Đình Uý. Làm việc đúng phận, làm người trung thực, đến lúc mừng lễ năm mới, phát tiền thưởng gấp đôi. Chủ tử là ta thích người khôn vặt mưu lợi bất chính, người ăn khéo léo, những người miệng lưỡi kém chút lại tốt hơn, dù là người ngốc cũng được, vấn đề gì. Chỉ cần trung thực, làm đúng bổn phẩn. Nếu muốn ở trong phủ sống tốt, đóng chặt miệng các ngươi lại, lúc nào cũng phải nhớ nên cái gì nên cái gì, hiểu chưa?” “Dạ.” “Giải tán .” Hạ nhân trong phủ giải tán xong, ta dặn dò ma ma quản gia “Phủ Huyện chủ kể từ hôm nay đóng cửa từ chối tiếp khách, đương nhiên là làm sao để thất lễ với người khác, ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ.” “Dạ, nô tỳ biết.” “Có người tặng lễ vật có thể nhận lấy, sao đó cầm thiếp của ta đưa quà đáp lễ, quà đáp lễ giá trị cao hơn lễ nhận được chút.” “Dạ, nô tỳ nhớ.” “Ta thích xa hoa, tất cả chi phí trong phủ phải giản lược . Chỗ Tú Hà kia cần phải giảm, nhưng cũng thể quá mức, mọi thứ bà đều phải xem xét cẩn thận?” “Dạ, xin phu nhân yên tâm.” “Trong hoa viên để thừa ra mảnh đất trống, rồi chuẩn bị mấy hạt giống hoa quả rau cỏ gì đó, ta có việc cần dung”, Trương Lai có thói quen trồng thứ gì đó trong nhà. “Dạ.” “Đầu bếp trong phủ am hiểu làm đồ ăn gì nhất?” “Là đầu bếp bệ hạ tự mình tuyển trong Ngự thiện phòng đưa đến cho người, am hiểu làm đồ ăn cung đình.” “Ta thích ăn đồ ăn cung đình, bà cho tìm thực đơn gia đình, bảo học làm. Ta và lão gia ở phương Bắc lâu nay quen rồi, thích ăn mì sợi, màn thầu. Nếu có thể học làm mấy đồ điểm tâm của phương Bắc, ví dụ như Lương bì nhi gì đó tốt nhất.” “Dạ, nô tỳ sắp xếp.” Chúng ta xong việc trong phủ, rồi kiểm kê kho, khế đất, rồi ta mới thả bà quản lý và nội trợ. vào trong buồng, Trương Lai nghịch cùng tiểu hài tử, quay đầu sang nhìn ta cười : “ an trí xong hết rồi?” Ta gật đầu, ngồi xuống cạnh chàng, “Đây là con của Cố Thịnh, bệ hạ giao bé cho thiếp nuôi dưỡng, tên là Cố Nhược Lan, nhưng với bên ngoài bé là Thập công chúa của bệ hạ, bởi vì mất cha mẹ mà giao cho thiếp nuôi dưỡng. Chuyện nàng chàng biết là được rồi, đừng để lộ ra ngoài.” “Nàng cứ yên tâm.” “Ở ngoại thành chúng ta còn trang viên, trong đó có hơn mười mẫu đất, hồ cá, vườn cây ăn quả, còn nuôi mấy con gà vịt ngỗng. Những thứ đó cũng đủ để làm ra bữa ăn hằng ngày, nếu nhiều hơn còn có thể đem bán lấy tiền. Thôn trang đó để chàng quản lý, có được ?” “Được, những thứ đó ta am hiểu nhất.” “Ừm, chúng ta bây giờ bắt đầu cuộc sống mới, Thiếp nghĩ có lẽ phải ở lại kinh thành lâu đấy, hay là đưa cha đến đây, chàng cảm thấy thế nào?” “Được, qua mấy ngày nữa dàn xếp xong xuôi, ta tự mình đến đón cha”, Trương Lai cười chất phác. Ta mỉm cười tựa lên vai chàng, Hoàng đế nghĩ ta “Công minh”, vậy sau này tốt nhất ít qua lại với đám quan lại quyền quý. Dù sao cũng có ai quen ta, ta chỉ cần ở nhà quanh năm là được. Về phần tửu lâu, gánh hát tiệm thi hoạ, ta cân nhắc lượt, vẫn thể giao cho Trương Lai quản. Giao cho chàng, chàng tất nhiên kết giao với những khách nhân kia, có hoà khí mới có thể phát tài. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, dây dưa được với Hoàng đế, lập trường “công bằng” của ta cũng mất luôn. Trưởng quầy với chủ quản những chỗ đó, vẫn nên giao cho người mà Hoàng đế cho ta. Tửu lâu cùng gánh hát cũng đươc, tiệm thi hoạ ta cảm thấy tác dụng lớn lắm, chỉ nhằm vào số ít văn nhân, nhưng mà đối tượng mua bán thi hoạ, tranh chữ quá ít. bằng đổi thành trà lâu, trà lâu quan trọng nhất là phải trang trí thanh nhã. Chi bằng tìm hoạ sĩ cung đình bàn bạc, quan trọng là phải để khách nhân cảm nhận được thanh tĩnh của nước suối trong rừng trúc khi ngồi trong trà lâu. Lầu cung cấp bình trà có sẵn, điểm tâm, cùng diễn tấu đàn cổ. Tầng này giá cả bình dân hoá. Lầu hai đều là phòng riêng, cung cấp tên các loại trà quý, cái gì mà dùng nước từ tuyết cao, cái gì mà làm từ sương sớm từ mầm mới nhú giữa tháng ba. Còn có các loại lá trà quý báu mà thưa thớt, những thứ ta muốn đối với Hoàng đế phải là việc khó. Hơn nữa thiếu nữ pha trà rót nước, đương nhiên phải kiều mị thanh tú thuần khiết thể đẹp hơn nữa, phải phủ hợp với hương trả vị trà. Hoặc là để khách tự mình pha trà, để bọn họ có cơ hội khoe khoang tài nghệ pha trà của mình. Trong phòng còn phải cung cấp giấy và mực thượng đẳng. Giá cả tầng này phải đắt như mây. Như vậy văn nhân nhà thơ, mặc kệ là có tài hay có tài, dù có am hiểu trà hay , có tiền hay có tiền, đều đến đây mà thấy uổng phí? Quyết định xong xuôi, ngày hôm sau ta viết mật báo cho người đem đến chỗ Hoàng thượng. Tửu lâu ta nghĩ được phải làm thế nào mới tốt nhất, về phần gánh gát, tìm được người hát tốt người ta căn bản muốn làm con hát, người nghèo lại hát hay. Ta đành từ từ tìm kiếm, tìm được gánh hát hơi kém nhưng rất có tiềm năng. những câu chuyện được diễn chưa có bước phát triển nào mới. Những bài đó nghe nghe lại đến phát chán, mà lại còn hát tốt, cũng may vẫn còn có người muốn nghe. Mọi chuyện ta xử lý từng bước từng bước, cơm cũng ăn xong xuôi. Về chuyện trà lâu, cùng ngày Hoàng đế phúc đáp lại hai chữ “Đồng ý”, lại còn đưa tặng đến quan văn thất phẩm nhàn nhã Khang Việt. Ta ngờ tâm phúc của Hoàng đế lại là quan viên chức quan thấp như vậy. Cũng có thể mặt khác, ta ngờ viên quan nhoi lại là tâm phúc của Hoàng đế. Khang Việt rất hứng thú với ý tưởng của ta. Thảo luận thêm về địa điểm, cho rằng phải chọn chỗ náo nhiệt, như vậy khách mới nhiều. Ta cảm thấy chọn chỗ có phong cảnh đẹp, dù hơi vắng vẻ chút, chỗ tốt sợ ngại phải xa. Bởi vì ai cũng có ý kiến của riêng mình, đành phải báo lại Hoàng thượng, Hoàng thượng đồng ý với ý kiến của ta. Sau đó thảo luận đến việc trang trí. Như thường lệ, trà lâu đều dùng đồ bằng gỗ, trang trí thô sơ đến mức trầm trọng, chỉ treo mấy bức tranh chữ. Ta đề nghị trang trí đơn giản. Tường bốn phía trà lâu tốt nhất làm bằng trúc. Có thể tháo dỡ được. Sau khi dỡ xuống phủ lên vải trắng mỏng manh, có thể nhìn thấy cảnh sắc mờ mờ bên ngoài, sau đó xung quanh quán trà trồng rừng trúc. Khang Việt trồng hết rừng trúc đơn điệu quá, nên bốn phía mỗi loại cảnh trí. Ta nghĩ lúc, đồng ý. “Như vậy mỗi hướng trồng loại cây được , hoa đào của mùa xuân, hoa quế của mùa thu, hoa mai của mùa đông, hoa có thể chọn vào mùa hè lại càng nhiều”, hào hứng đề nghị. Ta nghĩ lúc, “Hoa mai mùa đông tệ, vừa thưởng tuyết vừa ngắm mai, vừa uống trà. Nhưng mà hoa quế quá thơm, hoa đào quá đẹp, ảnh hưởng đến cảm giác thanh nhã khi thưởng trà. Mùa thu dùng cây Phong , đặt thêm mấy tảng đá, đào hồ cá, nuôi vài con cá chép, là phong màu đỏ rơi mặt đất hoặc rơi xuống mặc nước, cũng là cảnh đẹp. Rừng trúc nhất định phải làm, ta nghĩ nhất định có người muốn thể nghiệm phong nhã của rừng trúc thất hiền cổ đại. Còn cung cấp cho khách cần câu cùng thuyền , nếu bọn họ có hứng thú thả câu hồ.” cười ha ha, “Chúng ta sắp xây trà lâu thành lâm viên rồi.” Ta hơi lo lắng : “Đúng vậy, nếu xây như thế, biết tốn bao nhiêu tiền, Hoàng thượng có đồng ý hay ? Hơn nữa nếu Hoàng thượng đồng ý, tương lai chúng ta thu được thành phẩm nào bù lại, phải là còn mặt mũi nào gặp Hoàng thượng sao.” “Vậy có sao, Hoàng thượng vốn trông cậy kiếm được tiền.” “Mặc dù là thế, chúng ta xây trà lâu dụng tâm như thế, phí thu lại nhất định thấp, nếu mở cửa mà khách nhiều, phải là ngược với ý định mở trà lâu ban đầu của chúng ta sao?” “ cũng quá coi thường đám quan lại quyền quý trong kinh thành rồi, bọn họ lắm tiền lắm. Yên tâm , mặc kệ là đắt bao nhiêu, bọn họ nhất định bỏ ra.” Thảo luận việc trang hoàng xong, lại thảo luận đến việc huấn luyện thiếu nữ pha trà, lá trà cùng nước pha trà, Khang Việt vội vàng tiến cung tìm Hoàng đế ra ý kiến của chúng ta. Bởi vì ta tiện xuất đầu lộ diện, nên chuyện sau đó mấy liên quan đến ta. Đối với ta mà , khá là nhàng, chỉ cần động miệng là có người làm hộ rồi. Phụ trách công tác trực tiếp đương nhiên là Khang Việt, từ kiến tạo hoa, đến trồng cây làm cảnh, đến thu thập lá trà cùng nước pha trà, còn chế bình sứ chuyên dụng đựng nước…, làm mệt đến ngất ngư. Thường xuyên đến chỗ ta càu nhàu, hoặc có vấn đề gì tìm ta quyết định. Dù sao ở nhà chuyện ta có thể làm cũng nhiều, coi như là có người cùng ta chuyện phiếm. Khang Việt vừa rời khỏi, ta đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu óc, nha đầu Tiểu Thanh vội vàng đỡ ta lên giường, sau đó vội vàng gọi Trương Lai cùng sư phó mới trở lại Kinh thành. Mời đại phu đến, sau khi bắt mạch xong, rằng ta mang thai hơn hai tháng. Share this:
Chương 22 (Phiên ngoại Hoàng Thượng) Lúc Cố Hoài Viễn đưa nàng tiến cung, ta cho rằng nàng cũng cùng dạng với những mỹ nhân dân gian mà người khác hiến cho ta, là đoá cúc dại. Hơn ở chỗ là có cảm giác tươi mới, ước chừng được sủng vài tháng, rồi cảm thấy vị gì nữa, sau đó bị bỏ rơi ở trong cung, già hoặc chết . Nhưng mà lúc Cố khanh đưa nàng tới hiển nhiên là hợp thời gian, khi đó cục diện trong triều ổn định, ta phải sắp đặt lại, làm sao có lòng dạ chơi đùa mỹ nhân. Đúng lúc Lý khanh nhắc tới vị hôn thê của và vợ sắp sửa vào kinh, sắp đặt bố cục , ta lại nhớ tới nàng. Mỹ nhân dân gian gì đó đúng lúc đem ra dùng. Bởi vì nàng hữu dụng với ta, nên ta cố ý bảo thái giám tổng quản chiếu cố chăm sóc cho nàng, tránh nàng chưa dùng tới bị giết chết. Biết Cố phi hạ độc nàng, mà ta chưa từng để trong lòng, nữ nhân có gia thế tiến cung đây là kết cục thể tránh khỏi. Đưa nàng đến quý phủ của Lý khanh, ta mới phát ra ta nghĩ sai rồi. Nàng phải là đoá cúc dại, nụ cười mỉm thản nhiên như vậy, nhu thuận như vậy, dịu dàng như vậy, ràng là đoá U Lan. Ta thích nữ nhân như vậy. Những chuyện ta phải đối mặt quá nhiều, những nữ nhân trong hậu cung tính tình đều như thế, người có năng lực phân ưu cho ta ai cả. Bởi vậy ta thoáng thấy hối hận, nhưng mà chỉ là thoáng qua mà thôi. Trong hậu cung của ta phải có nữ nhân như vậy, chỉ tiếc những nữ nhân có tính cách như vậy đều sống quá lâu trong hậu cung, quá mềm yếu. Nhưng mà ta cũng thấy rất tò mò, người nhà Cố phi sao có thể dưỡng được dưỡng nữ có tính cách như vậy. Cho người điều tra về nàng xong, lại phát lần nữa, nàng sao có thể là bông U Lan chứ, mà là đoá hồng có gai. Nguỵ trang kiêu ngạo như vậy trước mặt ta, giấu gai xuống sâu, làm ta rất giận rất buồn bực. Cũng làm ta hơi động tâm, chiếm được, làm trong lòng có chút khó chịu. Sau khi kế hoạch thành công, ta phát nàng căn bản vì vinh hoa phú quý mà thay đổi, toàn tâm toàn ý muốn sống cùng tên nông dân kia. Nếu phải kế hoạch này là ta tự mình quyết định, ta nghi ngờ bọn họ là tình lữ ái mộ nhau từ lâu, mà ta là người xấu xa phá hoại uyên ương bọn họ. Vì vậy, ta phát ra thứ nàng mong muốn, chính là cuộc sống sinh hoạt bình dị của dân chúng. Hoá ra nàng là đoá hoa sen cứng cỏi? có người thân, muốn quyền thế, lại có chút thủ đoạn, phải là nhân tuyển tốt cho vị trí Hoàng hậu mà ta muốn. Tuy nhiên nàng dễ thoả hiệp, nhưng trong tay ta lại nắm chặt thứ có thể làm nàng gật đầu. Đợi đến lúc phản quân xông vào cung, hai mũi tên kia của nàng làm ta giật mình. Hoá ra nàng phải là hoa, nàng có thể là thanh kiếm trong tay ta, so với đàn ông còn hữu dũng gan dạ hơn. Nếu như nàng giúp ta, có thể sau này những chuyện lặt vặt phiền nhiễu trong hậu cung ta cần quan tâm nữa? Huống chi bản thân nàng cuối cùng như thanh kiếm có thể bảo vệ an nguy của ta. Giữa đại điện nàng cự tuyệt tiến cùng, dùng phương pháp kéo dài để ta thả nàng xuất cung. Dù cho nàng vẫn lạnh nhạt, màng danh lợi, nhưng ta ngờ, nàng có thể quyết định nhanh chóng vứt bỏ hết mọi thứ, mang theo tên nông dân kia cũng Vũ sư phó rồi chạy mất. Ta tính sai, tính sai mất rồi. Cho đến lúc này, ta mới chính thức nhìn kỹ nàng. Nàng phải là hoa gì hết, cũng phải kiếm trong tay ta, nàng là nữ nhân tính nóng như lửa. Đối đầu chính diện như vậy, chút sợ hãi chống cự lại ta. Đến ngay cả việc thể sinh con cũng quan tâm. Ta cực kỳ tức giận, thế bắt nàng trở lại, cho đến khi nàng hàng phục mới thôi. Mà nàng lại còn là nữ nhân thông minh. nữ nhân từ đến Kinh thành, rời lần nào, hơn nữa cũng có thân thích, những chỗ nàng có thể rất ít. Ta đặt trọng điểm ở quê Lý khanh, ta đoán tên nông dân kia có thể đưa nàng đến chỗ đó, còn quê quán Vũ sư phó kia, còn cả quê hương của nàng. Con người tại thời điểm nguy cấp, chung quy đều nghiêng về chỗ mình quen thuộc hoặc thích. Nhưng mà lúc ta nhận được tin tức, nàng đến biên thành, nơi danh nghĩ là thuộc triều đình cai trị, nhưng thực tế thế lực triều đình lại thể tuỳ ý ra tay. Xem ra là cưỡi ngựa ngừng đến nơi. Ngay lúc ta định phái ám vệ bí mật lùng bắt nàng, nàng lại theo thương đội đến bộ lạc man di. Sau đó đưa cho ta bản đồ cùng tin tức quý giá. Quá thông minh. Thế cho nên ta thể lấy tư tình để đánh giá nàng. Nàng đối với triều đình, có hữu dụng. Ta cũng bắt đầu tỉnh táo lại, bởi lòng tự trọng bị làm nhục, dường như ta đặt quá nhiều tâm tư cùng lực lượng vào tư tình cá nhân, như vậy là tốt. tốt phải sửa đổi. Vì vậy ta bí mật phái người đến hiệp trợ nàng, để đạt được tin tình báo nhanh hơn toàn diện hơn. còn đề cập đến chuyện bắt nàng trở về nữa. Ta băn khoăn, các bộ lạc man di là vấn đề lớn của triều đình ta gần trăm năm rồi. Nhưng mà trước mắt ta thấy nay có bản đồ nguyên vẹn nào của man di, triều thần cũng bọn họ có bao nhiêu bộ lạc lớn . Hằng năm chỉ có bọn họ cướp đồ, chúng ta ngăn chặn, chung quy chỉ đánh mấy trận chiến, triều đình tốn kém hơn mà vẫn được gì. Nàng có thể nghĩ ra chuyện đó, triều đình nhiều thần tử như vậy, lại có ai nghĩ đến sao? Nếu như có nàng, ta phải chờ đến lúc nào, mới có thể biết được kẻ địch của thiên triều ta rốt cuộc là ai? Ta khỏi toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Sau đó suy nghĩ lại chút, nàng rốt cuộc là từ lúc nào có quyết định này? Nàng do dự lựa chọn biên thành, ràng bên người có đầy đủ ngân lượng để sống, lại lập tức gia nhập thương đội, sau đó rất nhanh đưa tin tình báo đến cho ta. Coi đây là điều kiện, muốn ta thả cho nàng đường sống? Có lẽ đúng lúc ta bị bức bách, mưu này của nàng mới ổn thoả? Nếu lúc đó ở kinh thành ta buông tha nàng, có lẽ nàng an tâm cả đời làm thôn phụ? (*người phụ nữ chốn thôn quê*) Ta khỏi thấy may mắn vì mình trong lúc tức giận sinh ra cố chấp với nàng. Ta thể ký thác toàn bộ hy vọng vào mình nàng. Nhưng khi ta phái người làm chuyện y như vậy, mới phát , rất khó. Đám quan chức căn bản muốn làm chuyện này, dù cho có, cũng biết nguyên nhân gì, rất khó giữ bí mật. Quan võ khí chất quá mức ràng, lại càng dễ bị phát . Về phần tử sĩ bên cạnh ta, bọn họ từ được bồi dưỡng để bảo vệ ta, lại sống trong dân gian bao giờ, càng sử dụng được. Thời điểm này ta mới phát , những người ta có thể dùng, sao mà ít quá… Cho nên ta dần dần chú ý đến những quan viên phẩm cấp thấp, sau đó từ từ quan sát tìm ra những người có thể dùng. Những người này xuất thân cao, nhưng là người có thể làm việc được, bất kể là nhân tài phương diện nào, ta đều thầm để ý. Mười năm. Dùng thời gian mười năm, nàng thành lập cho ta cứ điểm tình báo toàn diện. Nhờ có cứ điểm tình báo, ta có bản đồ Tây Vực hoàn thiện, ta biết được mối quan hệ cùng mối giữa các bộ lạc man di lớn , người thừa kế cùng tư chất, ta biết được biến hoá bốn mùa, địa hình, những con đường bí mật hay ốc đảo… Những người có địa vị cao trong triều đình đều là tinh , nhưng tiếc là chú ý của bọn họ chỉ dành cho quyền lực tài phú cao hơn nhiều chú ý với đám man di. Nhưng bọn họ cũng chưa tính là quá ngốc, sau khi hiểu ràng về man di, làm sao phân hoá lôi kéo tiêu diệt, đối với bọn họ là chuyện vô cùng đơn giản. Mười năm này, thiên triều ta chú ý đến sinh lời, ít khi dùng binh, theo dõi các bộ lạc man di, phá hoại rất lợi hại. Mười năm này, nàng dường như chưa từng rời xa ta, phần tin tình báo đưa đến tay ta là của nàng, ta biết nàng làm việc cho ta, trong lòng có thoả mãn đặc biệt. Lúc rảnh rỗi ta thường viết thư cho nàng, muốn dần dần giải trừ sợ hãi và dè chừng của nàng đối với ta. Mười năm, cứ điểm tình báo hoàn thiện đầy đủ, đến lúc gọi nàng về kinh. Ta có tự tin như vậy, là vì đường bay của con diều chung quy vẫn ở tay ta, nàng có lẽ để ý đến những thức khác, nhưng nàng nhất định để ý đến tên nông dân kia, chỉ cần vợ chồng Lý khanh ở đây, ta muốn gọi nàng về lúc nào cũng được. Sau khi nàng tự mình rời kinh, ta có chút khúc mắc với Lý khanh. Tuy nhiên vẫn sử dụng , dù sao cũng là nhân tài, nhưng còn cảm giác nửa thầy nửa bạn như lúc trước nữa. Có lẽ là có chút giận cá chém thớt, bởi vì tâm ta thiên về nàng, cho dù có chuyện gì cũng thể công tâm được, ta đối với Lý khanh vẫn có chút oán hận… Bởi vì từ đầu đến cuối Lý khanh chỉ coi nàng như quân cờ công danh của chính mình. Ta nghe lúc đầu ở Lý phủ, nàng đối xử với vợ chồng bọn họ vô cùng tốt. người như vậy, nếu là nam tử, trong người có tài hề thua kém Lý khanh. Ta vừa ra, Lý khanh đồng ý. cũng biết chuyện tình báo, nếu mà biết, chỉ sợ tự suy tính lại. vẫn nghĩ hai người chạy nạn đến tìm người thân thích nghèo ở biên thành, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi về. Vì vậy ta thuận lợi gặp nàng ở trong cung. Nàng khoẻ mạnh, cao hơn, khí khái hào hùng hơn, như nữ tướng quân. Nàng phải là đoá hoa phải phụ thuộc vào ta, mà là thần tử có thể giúp ta được xa hơn cao hơn. Nếu ta chỉ là nam nhân đơn thuần, có lẽ ép nàng lưu lại, bởi vì trong lòng ta, so với mười năm trước nàng đẹp hơn. Mười năm trước nàng còn mờ mịt, mười năm sau nàng như đá kim cương được mài sáng. Đoá hoa nở đương nhiên là đẹp hơn, nhưng đẹp như vậy đoá nào cũng có. Trải qua phong ba mà hề héo rũ, lại càng ngày càng đẹp, ai mà thèm khát chứ? Mà ta lại là Hoàng đế. Tuy muốn người con này, nhưng ta càng muốn nàng thuần phục ta, vĩnh viễn trung thành với ta, đem tài hoa cùng mưu trí của nàng đều kính dâng cho ta… Ta muốn nàng trở thành cái bóng của ta, từ nay về sau đều phải sống vì ta. Nàng nhớ tình bạn cũ, cho nên ta giữ lại con Cố Hoài Viễn, đưa cho nàng. Về phần chuyện Lý gia kia, là Lý khanh tự chủ trương cho tình cảm của ta đối với nàng, chỉ có điều ta ngăn cản, thậm chí còn ngầm đồng ý. Ta cho rằng, ở vùng biên cương nghèo nàn như vậy, vợ chồng ở cùng nhau mười năm mưa gió, vì chuyện như vậy mà bị ly gián. Cho dù Lý khanh tên nông dân kia từng vĩnh viễn nạp thiếp, nhưng Lý khanh cho rằng nàng chịu được chuyện như vậy, bởi vì nàng quá hiếu thắng. Có lẽ trong lòng ta vẫn còn tồn tại hy vọng noi, nếu như tên Trương Lai kia có mới nới cũ, nếu như nữ tử kia mang thau, như vậy có lẽ mất nàng, có lẽ ta có được nàng? Nàng hề làm ta thất vọng. Mấy chuyện nhà rườm rà đó dường như quấy nhiễu nàng chút nào. Nàng cùng Khang Việt chỉ trong vòng ngày định ra kế hoạch trà lâu, hiệu suất như vậy làm ta thán phục, cũng làm ta cảm thán mấy tên sĩ phũ triều đình mỗi ngày mồm năm miệng mười mà xử lý được chuyện gì. Ta hỏi nàng nguyên nhân, nàng : “ quán trà lâu chỉ là việc , chỉ cần trang trí bày biện là được, cũng phải việc khó. Có điều hiệu suất như vậy là bởi vì chuyện này chỉ có mình ta quản lý, nếu như ngươi phái năm ba người cùng quản lý với ta, chắc chắn là lề mề chậm chạp hơn, biết lúc nào mới hoàn thành. Tuy quyền lợi nhiều, nhưng trách nhiệm cũng lớn kém, tương lai nếu trà lâu hoạt động tốt, vậy toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu ta. Cái này chính là quyền lợi kèm với trách nhiệm.” ra là thế. Nàng làm ta yên tâm nhất ở điểm, ta đưa người cho nàng, nàng lập tức tin tưởng mà dùng đến. chọc vào cái đinh, cũng cố nhổ cái đinh mà ta cắm vào. Nàng giúp ta trông coi, nhưng quyền lực vẫn còn tay ta. Ta còn cái gì hài lòng chứ?
Chương 23 Sau khi đại phu ta mang thai, ban đầu là kinh ngạc vui mừng, sau đó là càng nghĩ càng sợ. Tính lại thời gian đường hồi kinh ta mang thai rồi, cả đường xóc nảy như thế, cộng thêm vừa hồi kinh tinh thần mấy ngày đều mỏi mệt, đứa bé này vẫn hoàn hảo khoẻ mạnh ở lại trong bụng ta, đúng là được ông trời phù hộ rồi. Trương Lai nắm lấy tay ta cười ngây ngô, cha ta vì biết chuyện Tú Hà, mấy ngày nay nhìn Trương Lai cực kỳ vừa mắt, lúc này lại còn nhớ gì đến chuyện giận dỗi đó nữa, mừng đến ra lời. Ta vỗ vai ông cười, “Cha, người sắp lên chức ông ngoại rồi.” “Được, được, được…”, cả khuôn mặt cha là vui mừng, tính cách ông trước nay vừa bướng bỉnh lại vừa cứng rắn, mấy năm nay lớn tuổi rồi, lại có cảm giác như lão ngoan đồng. (*Lão ngoan đồng: tức là người già rồi mà tính cách cư xử như trẻ con, ví dụ tiêu biểu: Lão ngoan đồng Chu Bá Thông trong truyện của Kim Dung*) Lúc chỉ còn lại hai người, Trương Lai cẩn thận ôm ta ngồi lên đùi, thào: “Tiểu Khê… Tiểu Khê…” “Rất mừng đúng ?” Chàng gật đầu, “Ừ, ta thích nàng sinh hài tử cho ta.” Ta khẽ cười, “Thiếp cũng muốn sinh hài tử cho chàng”, đúng vậy, có kiếp sống khoẻ mạnh, ta muốn giống những người con bình thường khác, làm mẫu thân, có lẽ khi đám nhóc bướng bỉnh còn có thể cầm roi đuổi đánh chúng nó? “Tiểu Khê sau này đừng uống loại thuốc khó uống này nữa nhé?” “Ừ, lão đại phu , mang thai, lên thân thể khoẻ lại rồi.” “Vậy là tốt rồi, mỗi ngày nhìn nàng uống thuốc, trong lòng ta rất khó chịu.” “ ra cũng khó uống lắm, thiếp quen rồi”, ta vỗ lên tay chàng. Cũng chỉ là thuốc bổ khí huyết, tác dụng chủ yếu là điều dưỡng thân thể thôi. “Tiểu Khê…”, chàng cẩn thận nhàng hôn lên má trái ta cái, “Đại phu nàng được làm việc mệt nhọc, thời gian này được may y phục cho ta với cha, cũng được xuống bếp, cứ để đầu bếp nấu cơm .” Đúng vậy, dù trong nhà cái gì cũng có, nhưng ta vẫn thích làm những chuyện nhặt này. Đối với ta mà , đó phải là chuyện mệt nhọc, mà là niềm vui nho trong cuộc sống. “Được”, ta gật đầu, đây là vì hài tử, cũng để cho mọi người bớt lo lắng. Chạng vạng tối ta ngồi mình trong thư phòng, vừa mới rót bình trà, thấy Hoàng đế bước ra từ mật đạo. Có lẽ để tiện tương lai báo cáo tình báo dễ hơn, toà nhà này chỉ an toàn như nhà sắt, mà còn có rất nhiều mật đạo để người của ta cùng mật thám của Hoàng đế dễ liên hệ. Cũng may chỉ có ta và Hoàng đế có thể mở được cơ quan mật đạo, nếu buổi tối ta ngủ cũng được an tâm. Bởi vì hôm nay có khả năng cần phải đàm phán, ta muốn lúc đàm phán lại bị yếu thế hơn, cho nên đứng dậy hành lễ. Mà rót chén trà gì thêm, đẩy chén trà về phía Hoàng đế. cũng so đo việc ta thất lễ, chỉ ngồi xuống, nâng chén trà lên uống. Lúc này, ai mở miệng chuyện. “Có giải dược rồi?”, giọng của nghe được vui hay giận. Ta khẽ cười : “ có giải dược, nhưng mà ở biên thành có lão đại phu kê cho ta đơn thuốc bổ, đơn thuốc này ta uống mười năm nay. Vốn cũng ôm nhiều hy vọng, chỉ là trước mắt có mỗi con đường này để chọn. ngờ lại xảy ra kỳ tích.” trầm mặc lúc, “Ta nghĩ nàng quan tâm, sớm biết thế đưa giải dược cho nàng rồi.” “Dược của bệ hạ có thể giải được bách độc, sao có thể lãng phí vào ta. Hơn nữa tuy muộn, nhưng cuối cùng vẫn có đó sao.” “Rất thích hài tử? Cũng vì là hài tử của Trương Lai sao?.” Ta nghĩ cẩn thận, lòng: “Bởi vì đây là hài tử của ta.” trầm mặc lúc, khẽ gật đầu, “Được rồi. Nhưng mà con của nàng tương lai thể bước vào triều đình, tức là thể làm quan viên triều đình hoặc có quan hệ thông gia với chư hầu.” Ta cân nhắc trong chốc lát, “Ta hướng hài tử theo con đường đó, nhưng nếu hài tử thích đọc sách, muốn có công danh. Hoặc con nhìn trúng con nhà quyền quý, ta ngăn cản. Dù sao nếu có xảy ra chuyện như vậy, ta giao lại toàn bộ công việc năm giữ trong tay, tìm chỗ để mình dưỡng lão. Ta muốn lúc đó ít nhất cũng phải là mười năm, mười sáu năm sau, trước đó công việc bàn giao cũng phải hoàn thành cơ bản, tuổi ta cũng còn trẻ, bệ hạ chắc chắn ưng thuận việc bồi dưỡng người kế nhiệm cho ta.” “… Ở trong lòng nàng, hài tử còn quan trọng hơn việc trẫm giao cho nàng sao?” “Ta tuyệt đối vì hài tử mà làm trễ nải công việc. Cho dù có người bắt hài tử , hoặc dùng tính mạng người nhà uy hiếp ta, ta cũng phản bội bệ hạ”, ta cân nhắc lại từng câu từng chữ, cố gắng phỏng đoán tâm tư Hoàng đế, “Chỉ có điều, quan trọng nhất, ta hy vọng người nhà có thể bình an sinh sống, hy vọng con của ta có thể cưỡi ngựa tự do tự tại thảo nguyên, ta muốn ép buộc con ta.” khẽ cười, “Con của nàng đúng là rất may mắn, được rồi, nhớ kỹ lời của nàng, vĩnh viễn đừng phản bội trẫm.” “Dạ”, ta cẩn thận quỳ xuống dập đầu với , “Ta quyết phản bội bệ hạ”, chỉ cần ngươi thương tổn người nhà ta. có vẻ hài lòng, sau khi cho ta đứng dậy, hỏi ta như chuyện phiếm, “Nàng sao lại đưa nữ nhân kia về nhà?” Nữ nhân kia? “À.. Người Tú Hà? … Thứ nhất là vì trưởng bối của nàng ấy có ân với phu quân ta, thứ hai là lúc đó ta chân tướng, biết nàng ấy đóng vai gì trong vở kịch.” “ giờ rồi?” “Ừm”, ta gật đầu. Ta cho người điều tra, nàng ấy đúng là Tú Hà từ quê Trương Lai đến, tuy là thôn quê, nhưng vì thường xuyên nhận được tiếp tế của Lý phu nhân nên đời sống vật chất cũng tệ, là nương xinh đẹp nhất trong thôn, cho nên gần đây hơn kiêu ngạo. Gia gia của nàng ta vừa mất, nàng ta đến Kinh thành tìm nơi nương tựa chỗ Lý phu nhân. Trước đó khi còn ở trong thôn được muội muội của Trương Lai chỉ điểm, sau này phải gả cho đại quan. Đến Kinh thành mới phát xem xuất thân của nàng ta, chỉ có thể gả cho người dân bình thường thôi. Muội muội Trương Lai bắt đầu thu xếp cho nàng ấy, sau này vì nàng ấy an phận, muốn làm thiếp của Lý Thái phó, mà quan tâm đến chuyện khác. Tình cảm vợ chồng Lý Thái phó gần đây tệ, huống chi cho dù nạp thiếp, cũng chấp nhận nạp thôn quê, tất nhiên đặt nàng ta trong mắt. Muội muội Trương Lai muốn nạp thiếp cho Trương Lai, chọn luôn nha đầu ở bên cạnh nàng. Về sau Tú Hà ở lại Lý phủ nghe người ta bàn tán ta ở lại Hoàng cung tạ ơn, cho rằng Trương Lai là đại quan gì đó, mới cầu xin muội muội Trương Lai. Lý phu nhân đại khái sớm thấy nàng ta quá phiền phức, cho nên thuận thế đẩy thuyền. nàng Tú Hà kia chỉ sợ đến giờ vẫn chưa biết, Trương Lai phải là đại quan gì thế. “Nàng cho đem đồ ăn ngon, lăng la tơ lụa đưa cho nàng ta, là vì sao?” Ta cười : “Cũng có gì. Nếu như nàng ta là người tốt, ta chú ý đến cuộc sống của nàng ta cũng là việc nên làm. Nếu như nàng ta là người tốt, ta đưa nàng ta lên cao, rồi cũng có ngày rớt xuống.” “Nàng rất thẳng thắn”, Hoàng đế cười to. “Nếu ta là người nhân từ dễ nương tay, bệ hạ sao lại giao việc cho ta xử lý chứ?” “Nếu nàng ta cũng có hài tử?” “Sinh hạ ra thôi.” “Sinh hạ ra? Nàng vẫn rất nhân từ dễ nương tay.” “Có vấn đề gì đâu”, ta nở nụ cười, “Ta quan tâm hài tử là từ bụng ai ra, chỉ cần là do ta nuôi lớn, là con của ta. Đừng đến chuyện đứa bé có nửa dòng máu của Trương Lai, kể cả có, chỉ cần là ta nuôi, cũng coi như là ruột thịt.” “Trẫm hạ thấp nàng rồi. Trẫm vốn nghĩ nàng đưa nàng ta về là vì mình có hài tử. giờ có rồi, nàng vẫn nguyện ý lưu nàng ta lại, sợ tương lai thành tai hoạ ngầm sao?” Ta gật đầu, “Đúng là có chút bận tâm, nếu như Hoàng thượng có thể giúp ta chuyện, sau này còn phải lo nữa.” “Giúp thế nào?” “Mời đại phu ta mang song bào thai, lúc ta sinh con, đẩy cho Tú Hà sinh sớm chút, dùng mật đạo ôm qua cho ta. Sau đó xin bệ hạ hỗ trợ tìm hài tử ốm yếu sinh non hoặc bào thai chết đổi lại cho Tú Hà. Bà đỡ sinh con cho hai bên cũng nhờ bệ hạ tìm giúp người nào đáng tin.” “ khó. Nhưng làm vậy để làm gì? Nàng đem hài tử về nuôi dưỡng, cũng là lý do. Nàng làm vậy để đề phòng ai? Đề phòng Trương Lai nhìn thấy hài tử lại nhớ đến mẫu thân của hài tử sao?” Ta lắc đầu, “ phải. Trương Lai từ trước đến giờ đều chung tình, huống chi chuyện đó chỉ vì sơ ý mà vướng vào, trách được muội muội của mình, nên đành trách nữ nhân bò lên giường . Chỉ cần ta ngược đãi Tú Hà, đối với nàng ta chàng cũng có dư chú ý với đồng tình. Đây là ta đề phòng tương lai hài tử biết chuyện, so đo vấn đề mẹ ruột mẹ nuôi.” “Nàng sợ trẫm chuyện này với Trương Lai sao, nàng cũng biết là trẫm đối với nàng…” “Hoàng thượng đùa rồi”, ta lập tức ngắt lời . “Ồ?” Ta đành phải , “Bệ hạ cho rằng, Trương Lai tin ta hay là tin người khác?” “… Được rồi, hiếm khi nàng mở miệng đặt ra cầu với trẫm, trẫm đáp ứng.” “Lúc tìm hài nhi, đừng làm hại tính mạng người khác. Tốt nhất là tìm hài tử bị vứt bỏ ấy”, ta bổ sung thêm câu. “Nàng coi trẫm là loại người nào?”, lườm ta cái, “Được rồi, trẫm còn rất nhiều tấu chương cần phê duyệt đây, còn chuyện gì khác trẫm đây.” “Còn việc nữa. Thần phụ liên lạc với bệ hạ có nhiều lúc bất tiện, chỉ có mỗi mật đạo, muốn thông tri sớm, mà tránh được người khác đụng vào. Ở biên thành có vài người nuôi bồ câu để đưa tin, ta nghĩ chúng ta cũng có thể nuôi đàn. Lúc có việc gấp thả bồ câu ra đưa tin, để giữ được bí mật, đề phòng bồ câu đưa tin bị bắt được, tốt nhất nên viết chữ. Ta nghĩ có thể dùng màu sắc để thể , có việc gấp cần gặp mặt, hoặc chỗ ta bất tiện đừng đến gì đó. Cũng bị người khác phát , như thế thuận tiện hơn nhiều.” bước vài bước thong thả trong phòng, ngẩng đầu lên hỏi ta: “Người thuần dưỡng bồ câu để đưa tin tìm ở đâu đây?” Ta mỉm cười, “Ngay ở biên thành, có người ngốc chuyên nuôi bồ câu đưa tin, ngoại trừ việc nuôi bồ câu, những chuyện khác đều ngây ngốc ngơ ngẩn. Chỉ có điều tay nghề ở biên thành ai để ý đến, cho nên rất chán nản thất vọng. Lúc đầu ở biên thành ta để ý đến, thường xuyên đến tiếp tế cho , coi như cũng có vài phần giao tình. Người này cái gì cũng để ý, để nuôi bồ câu là được. Bồ câu này nếu dùng được, tương lai truyền tin tức ra bên ngoài, hoặc biên quan có tình hình chiến khẩn cấp, cũng rất thuận tiện.” “Nàng sai”, vỗ bàn, “Trẫm lập tức phái người tìm , tên là gì?” “ tên là Thẩm Dân. Việc này vẫn nên tiến hành thầm tốt hơn, huy động nhiều nhân lực bại lộ ý đồ bệ hạ. Để ta viết bức thư cho được chứ?” “Cũng được.” Ta bước lại bàn trải giấy ra, viết bức thư nội dung chủ yếu là lôi kéo , ở đây có nhiều người coi trọng , còn có người nguyện ý tài trợ nuôi bồ câu. Cho Hoàng đế xem qua, gật đầu, ta để vào trong phong thư, đưa cho Hoàng đế. Hoàng đế rồi, ta mới thở phào. Cần thận ngẫm lại lần chuyện hôm nay, xem ra, chỉ cần ta còn hữu dụng, Hoàng đế đối xử với ta vẫn rộng rãi.
Chương 24 Lúc trước khi biết thân phận Tú Hà ta còn có chút nghi vấn, nếu là hậu nhân của ân nhân, cũng để nàng ta làm hành động đáng xấu hổ để làm thiếp. Huống chi Trương Lai là dân chúng bình dân quan chức. Đáp ứng cho nàng vào nhà, cũng xem như là báo ân. Về sau cho người thầm tra xét, mới biết được ngọn ngành mọi chuyện. Tuy để đại phu đến kiểm tra Tú Hà có mang thai hay , nhưng mà theo phong cách làm việc cẩn thận của Lý Thái phó, hưa nữa tháng này nàng ta vẫn chưa tới kỳ kinh nguyệt, đại khái có thể xác định được. Mấy tháng sau, bụng ta lớn dần lên. Trương Lai rất thích xoa vuốt bụng ta, cảm thụ từng nhịp đập của sinh mệnh mới trong bụng. Tay của chàng thô ráp mà lại dịu dàng, làm trong lòng ta thấy an tâm hơn nhiều. Đại phu , trong bụng ta là song bào thai, làm cho cha và Trương Lai càng vui mừng hơn. Tú Hà cũng có tin báo có thai, ta cho người đến chăm sóc cẩn thận cuộc sống nàng ta, trừ lần đó ra, cả nhà chúng ta hề thảo luận đến người này nữa. “Lão gia, phu nhân, phu nhân Lý Thái phó đến thăm. Xin hỏi có tiếp ?” Ta nhíu mày, mấy tháng này vì ta mang thai, Trương Lai mỗi ngày đều ở cạnh ta, chỉ có ngày hôm qua đến thăm nàng ta lần. Sao nàng ta hôm nay lại tới rồi? Trương Lai cũng biết ta có chút hảo cảm nào với vợ chồng bọn họ, “Nàng ở trong phòng nghỉ ngơi lát, để ta ra xem.” “Để thiếp với chàng chứ”, đến cũng đến rồi, nên tránh mặt, dù sao người chột dạ cũng phải là ta. Hơn nữa cứ coi bọn họ phải là thân thích, mà là người bình thường đến bái phỏng . Muội muội Trương Lai ngồi uống trà trong phòng khách thấy Trương Lai đỡ ta đến, khẽ mỉm cười : “Bái kiến ca ca, đại tẩu.” Ta lời nào, Trương Lai cất lời: “Ngồi ”, sau đó đỡ ta, cùng ngồi lên vị trí chủ toạ. Nàng chuyện thoải mái hết chuyện nhà đến chuyện riêng, ta vẫn chưa mở miệng lời nào, Trương Lai thỉnh thoảng cũng đáp hai tiếng. Nhưng nàng vẫn thản nhiên như chưa phát ra, căn bản biết xấu hổ là gì, ta thầm khen tiếng: trình độ cao, mặt đủ dày. “Ca, muội có thể vài lời riêng với đại tẩu ?” Ta kinh ngạc nhíu mày, cũng muốn nghe xem nàng ta muốn gì, Trương Lai lại mở miệng phản đối: “Có lời gì thể cho ta nghe được? luôn ở đây .” Trương Lai vậy, ta tất nhiên phản đối, khẽ gật đầu. Nàng thở dài, với ta: “Đại tẩu, ta biết tẩu oán ta. Nhưng ta chưa từng có ý xấu, chỉ nghĩ hơn mười năm nay, tẩu cùng ca ta vẫn chưa có hài tử, mới chủ trương nạp thiếp cho ca. Cũng muốn có người kế tục cho hai người.” Ngón tay ta gõ lên mặt bàn, thản nhiên : “Chuyện này ngươi rồi, còn lý do nào khác nữa ?” “Còn nữa”, nàng ta liếc nhìn Trương Lai, do dự mở miệng: “Tướng công muội … Hoàng đế chiếm được tẩu bỏ cuộc… nếu ca ca ta buông tay, chỉ sợ tính mạng khó giữ… chuyện triều đình ta cũng hiểu lắm…” “Ta có con, ca ca ngươi tất nhiên có người kế tục. Về phần đương kim bệ hạ, nếu như có tâm tư này, bất cứ lúc nào trong mười năm này đều có thể bắt chúng ta lại phải sao? Xin Lý Thái phó phu nhân cần phải lo lắng cho vợ chồng chúng ta.” “Cũng phải. Đại tẩu, muội rất mừng cho tẩu, rốt cuộc cũng có hài tử.” Ta sờ bụng, Trương Lai và ta cùng nhìn nhau nở nụ cười, với muội muội Trương Lai: “Ngươi là muội muội ruột thịt của Trương Lai, hai nhà Trương Lý là thân thích, chuyện này phải là giả. Nhưng giờ người có tư cách của Trương gia là ta và ca ca ngươi. Ngươi tuy họ Trương, nhưng cũng là người Lý gia. Sau này thân thích nên lui tới, nhưng chuyện nhà Trương gia chúng ta, nhọc đến nhà Lý gia các ngươi để ý đến. Ngươi cũng cần sợ ca ca ngươi chịu thiệt, cảm thấy ca ca ngươi cái gì cũng biết, thậm chí còn an bài hộ chàng. Chàng đường đường là nam tử hán, có thể bảo vệ ta, cũng có thể bảo vệ cái nhà này. Chỉ sợ ngươi biết mười năm nay có bao nhiêu người chịu thiệt trong tay ca ca ngươi, nếu phải chàng coi các người là người thân, ngươi cho rằng chàng đơn giản rơi vào bẫy các ngươi giăng ra sao? Nhưng chàng cho dù có trách cứ các ngươi, cũng thể vứt bỏ em này, cho nên ta khuyên ngươi, cũng là khẩn cầu ngươi, đừng tiếp tục tổn thương chàng, nếu còn đối xử với ca ca mình như thế, tất cả tình cảm mất hết. Cũng coi như là người thân, ta xin khuyên Lý Thái phó câu, muốn thăng quan tiến chức cũng được, muốn xử lý thực tế vì dân cũng được, đều phải theo con đường chính đạo. Bớt mấy chuyện đường ngang ngõ tắt , muốn tặng đại tẩu của mình cho Hoàng đế, cũng chỉ là vô dụng thôi. Thay ta hỏi câu, mười năm nay tình ý vì dân chúng làm việc sao, phải chăng thẹn với lương tâm?” Muội muội Trương Lai sắc mặt tái nhợt, thở dài, “Đại tẩu muội nhớ kỹ, vậy giờ muội cáo từ.” Ta gật đầu, khẽ cười: “Còn Tú Hà kia có thai, ngươi có thể tiện đường đến thăm nàng ta , giúp chúng ta khuyên nhủ, để nàng ta quá phận kiêu căng xa xỉ, nàng ta mỗi tháng đều tiêu xài quá nhiều bạc, còn nhiều hơn ba người chúng ta cộng lại. giờ nàng ta là phụ nữ có thai, chúng ta so đo với nàng ta, mời nàng ta biết mà cư xử đúng mực. Còn nữa, nàng ta vẫn tưởng tướng công ta là đại quan gì đó, mới nguyện ý sinh đứa bé này. giờ biết tướng công ta có quan chức, cả ngày cứ khóc rống lên, ta sợ nàng ta làm tổn thương hài tử trong bụng, dù sao cũng là huyết mạch Trương gia, ta cũng đau lòng vô cùng, vậy ngươi giúp ta khuyên nhủ nàng ta, hài tử cũng có rồi, bảo nàng ta có tâm tư khác, ít nhất cũng tuân thủ nữ tắc.” Cả mặt nàng ta lại trắng nhợt , “Được, muội thăm nàng ta lát.” Chờ nàng ấy rồi, Trương Lai ôm ta vào ngực, “Chuyện nữ nhân kia sao nàng với ta?” “ ít bạc chuyện ấy mà, chỉ có điều nàng ta kiêu ngạo, thiếp sợ nàng ta tuân thủ nữ tắc, mới bảo muội muội chàng khuyên nhủ. tới nàng ta nữa, thiếp ngồi lâu thấy mệt rồi.” “Ta ôm nàng về phòng nằm nghỉ vậy.” “Ngày nào cũng nằm, chán lắm rồi. Chúng ta vào vườn tản bộ , rồi đến thăm cha, cha kéo đến thợ mộc làm đồ chơi cho tiểu hài tử, chúng ta cũng đến đó xem náo nhiệt.” “Được”, Trương Lai nhàng đỡ ta đứng lên. Còn chưa đến chỗ cha, Tiểu Thanh chạy đến hồi báo: “Phu nhân Lý Thái phó về rồi.” “Nhanh như vậy?”, ta với Trương Lai nhìn nhau. “Nàng ấy cùng di nương Tú Hà chỉ với nhau mấy câu, Tú Hà di nương cãi nhau với nàng ấy, là Lý phu nhân lừa nàng ta, rồi ném đến hai bình hoa. Rồi Lý phu nhân bỏ .” Trương Lai nhíu mày, ta nghĩ lát, “Đổi hết đồ sứ trong viện nàng ấy thành đồ bằng đồng, cứ coi nàng ta là người ngốc, cần gì hết”, nàng ta có nhà mẹ đẻ nâng đỡ, Lý phu nhân xem như là người duy nhất có thể làm chỗ dựa cho nàng ta, Tú Hà này đúng là có chút kiến thức gì cả, đầu óc ngốc nghếch. ra giờ cuộc sống nàng ta được hậu đãi, cũng chưa có người cố ý đến bắt nạt nàng ta, có gì phải chấp nhất chuyện làm thiếp cho đại quan chứ? Chờ Tiểu Thanh rồi, Trương Lai ôm lấy ta cau mày : “Tam đại gia nhà ta là người cực kỳ thiện tâm, chưa bao giờ ăn của người khác bao giờ, mà còn giúp đỡ người khác. bé này, lúc còn bé thấy rất tốt, thông minh lanh lợi, miệng lưỡi ngọt ngào. Lần này vừa đến Kinh thành bao lâu rồi? Mà biến thành như vậy…” Ta vỗ lưng chàng, “Chàng lại nghĩ xa xôi rồi. Bất luận nàng ta là dạng người gì, chúng ta khó xử nàng ta là được rồi. Đừng nghĩ nhiều làm gì.” “Đúng thế”, Trương Lai gật đầu, “ thôi, đến chỗ cha rồi nghỉ, nàng đường khá lâu rồi.” “Được”, ta mỉm cười. Ở chỗ cha thấy hai giường gỗ giống nhau như đúc làm xong, còn có cả “vịt” gỗ nữa, cười cười lúc, vú em ôm Lan Lan đến, “Tiểu thư vừa tỉnh ngủ, vừa tỉnh dậy tìm người rồi.” Có lẽ vì mỗi ngày đều ôm bé, nên bé biết quen thân. Chạy tới bập bẹ đưa tay ra, chạy được nửa đường bị Trương Lai ôm lấy, “Phụ thân ôm.” Sau đó lão gia tử cũng chạy lại góp vui, “Ông ngoại ôm.” Bị hai cái lão nam nhân trêu đùa lúc, mới phát ta ngồi cạnh xem náo nhiệt, có ý giải cứu bé, rốt cuộc “Oa” tiếng khóc lớn. Ta mới mỉm cười đón lấy, dịu dàng dỗ dành bé, bé khóc thút thít bập bẹ thể tủi thân cả buổi, rốt cuộc cũng vừa lòng, nằm trong lòng ta. Cũng vì trong nhà lâu nay có tiểu hài tử, bỗng dưng có bé, sao có thể coi là bảo bối. Hơn nữa, lão cha cảm thấy là bé mang đến hài tử trong bụng ta, cho nên chiều bé hết mực. “Phu nhân, Khang đại nhân tới.” “Hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy”, ta nhìn Trương Lai, “Có lẽ là chuyện trà lâu đấy mà, giữa trưa thiếp giữ lại ăn cơm, mọi người uống vài chén chứ?” “Được”, Trương Lai gật đầu, “Lan Lan đưa cho ta.” “Thiếp ôm bé , sao đâu.” Ở biên thành tốt xấu gì cũng ta cũng có mấy vị bằng hữu, trở lại Kinh thành, lại toàn tâm toàn ý quan hệ với người khác, người có thể cùng bọn họ uống rượu gần như chẳng có ai cả. “Trương phu nhân”, trong thư phòng, Khang Việt cười hì hì với ta. Ta lườm , “Lại tới ăn cơm chứ gì, chuyên môn tới ăn chực.” “Trương phu nhân sao lại vui như vậy, hạ quan chỉ là ngưỡng mộ đầu bếp quý phủ lâu, huống hồ còn vừa quen thành thân thiết với Trương huynh alabalabala…” Tiểu tử này khi quen thân rồi, còn nhiều lời hơn cả Đường Tăng, ta khẽ ho hai tiếng: “ chính .” Vẻ mặt lập tức biến thành nghiêm túc, “Trà lâu khai trương, nhưng vì địa điểm vắng vẻ, số người biết đến cũng nhiều, khách rất ít. Ta nghĩ cho dù đưa thiếp mời tận nơi, cũng chưa chắc có thêm người có danh tiếng đến.” Ta nghĩ lát, “Trong kinh thành có người nổi danh thích thưởng thức trà ?” nghĩ, “Có vài vị.” “Tuỳ tiện chọn vị đưa thiếp mời đến, trà lâu chúng ta phải mới có người sành trà nổi danh sao? Tổ chức “Hội đấu trà”. Sau đó đưa thiếp mời mời những người quyền quý trong kinh thành làm phán quyết. Rồi tung tin tức rộng rãi, có người đến xem náo nhiệt.” “Ý kiến hay. Nếu bị thua làm sao?” “Thua có vấn đề gì sao?”, ta mỉm cười. “Cũng đúng”, cũng cười, “Ta lập tức làm”, đứng dậy giả bộ muốn . “Được rồi, giả bộ cái gì, cha ta với tướng công chờ ngươi uống vài chén đấy, đến nhà ăn với ta.” cười hì hì bộ dáng giống lưu manh côn đồ, làm ta nghi ngờ rốt cuộc có phải nho sĩ đây. Bởi vì tố chất thân thể tệ, trong thời gian mang thai phản ứng lớn, chỉ có điều lúc sắp sinh, bụng rất lớn, ngay cả bản thân cũng hoài nghi trong bụng lẽ có tận hai em bé. Dùng hết sức bình sinh, sinh ra bé trai nặng sáu cân, sau đó đến canh ba, bé trai gầy khác cũng được ôm đến. Ta thở phào hơi, sau này hai bé đều là bảo bối của ta. Trương Lai cùng lão cha vào, mỗi người ôm bé, lão cha cảm thán: “Đứa này trong bụng mẹ tranh được với ca ca, gầy góm đáng thương quá, thảo nào là đệ đệ.” Đó là vì bé vẫn còn chưa đủ tháng, “Cha, tướng công, đặt tên cho hai bé chứ?” Hai người nhăn mặt nhíu mày nửa ngày, mới đặt được tên cho trưởng tử (con trai trưởng) là Trương Bình, thứ tử là Trương Ninh. Đều có ý nghĩa là bình an, an bình. Ta có ý kiến gì, tên đơn giản dễ nuôi, ta cũng chẳng cần mấy cái tên phong hoa tuyết nguyệt làm gì. Lúc này có người đến báo: “Thái gia, lão gia, phu nhân, Tú Hà di nương cũng vừa sinh rồi, là tiểu thư.” Cha vừa nghe đến tên Tú Hà cau mày, tướng công cũng chỉ câu, “ biết.” Ta với nha đầu kia, “Để vú em chuẩn bị qua giúp nàng ta chăm sóc tiểu hài tử”, lại với Trương Lai: “ xem hài tử , dù sao cũng phải đặt tên.” Chàng nhíu mày, cuối cùng vẫn đứng dậy rời . Lão cha trừng mắt với ta: “Con đúng là quá nhân từ nương tay rồi.” Ta cười : “Chung quy vẫn là cốt nhục của tướng công, chúng ta cũng thể quá vô lý.” Nhìn hai hài tử, ta thầm quyết định, hai bé này khẳng định phải dùng sữa mẹ để nuôi nấng, nhưng mà chỉ mình ta chắc chắn đủ cho hai hài tử ăn, cho nên vẫn nên chuẩn bị hai vú em. Trong nhà có hài tử hơn tuổi, còn hai hài nhi mới sinh ra, ta vẫn đủ sức nuôi được.