1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yêu em đậm sâu - Trung 2 Bệnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50: Là hay là . . .

      Dư Thiên từng với tôi, thời gian chuyện làm ăn sắc rượu chỉ là nền, nếu quả có thể dùng những thứ này để giải quyết, vậy đối phương tuyệt đối có khả năng ngồi đối diện với ta. Cho nên, ta an bài tất cả mọi chuyện đều là đến giới hạn ngưng.

      Vì vậy tôi tài nào hiểu nổi cách làm tại của Trương Mật, nếu như ta chỉ vì muốn đùa cợt tôi cũng thể dùng thủ đoạn ngây thơ như vậy với bạn học thời trung học của mình được.

      Người khách kéo tôi vào phòng bao mặc dù uống say, nhưng khi tôi đẩy ta ra rồi giải thích thân phận của mình ta lập tức lùi về sau bước rồi xin lỗi. Chuyện lo lắng trước đó hề xảy ra.

      Thế là, khi trong góc phòng bao truyền đến thanh, tôi rốt cuộc cũng biết dụng ý của Trương Mật.

      "Thẩm tổng, đến đây uống ly."

      "Ha ha, được, vậy chờ mà theo kịp tôi nhé."

      Hai cơ thể thân mật sát nhau ra là như vậy, ly rượu chát màu đỏ tươi trong tay bọn họ tản ra mùi tanh kinh khủng, từng chút từng chút từng là tín ngưỡng xâm chiếm tôi.

      Trương Mật thành công, tôi nghĩ về chuyện lâu trước đây, khi tôi tận mắt nhìn thấy ta và Lộ Phi xuất cùng nhau trước mặt tôi vào đêm hôm ấy, mẹ tôi và tôi nằm torng chăn, bà ấy nghĩ hết cách để an ủ tôi.

      Bà ấy , "Lam Lam con phải tin rằng, thế giới này vẫn còn đàn ông tốt."

      Tôi chắc về khẳng định của mẹ, từ đàn ông tốt phát ra từ miệng bà ấy, người đàn ông tôi sùng bái suốt hai mươi ba năm qua, bây giờ ở cùng người phụ nữ đáng tuổi con mình diễn ra vở kịch dung tục nhất.

      Người bố thân ái nhất của tôi, khi ông dùng xe chạy bốn vòng biểu đạt cái gọi là tình kiên định hơn cả tiền của, có lẽ bắt đầu lưu luyến với người đàn bà trẻ tuổi.

      Bây giờ ông ấy trong mắt tôi, chỉ là người có ham muốn nguyên thủy. Ham muốn chiếm giữ linh hồn của động vật giống đực.

      Hơi lạnh thổi đến người tôi, tôi tránh được cơn run rẩy.

      "Thẩm Lam rốt cuộc cũng quay lại rồi." Trương Mật cố ý gọi lớn tên tôi.

      Mà lúc này, "Thẩm tổng'' cuối cùng kinh hoàng đẩy người phụ nữ người ông ta nhìn về phía tôi. Ông ta chìa tay về phía tôi bị tôi gạt ra.

      "Lam Lam -- "

      "Lam Lam con nghe ba giải thích -- "

      Tôi cầm ly rượu, cuối cùng tạt vào người ông ta, khi chạy ra khỏi phòng bao, tôi mơ hồ nghe được tiếng cười đắc ý đầy thắng lời thuộc về Trương Mật, ta tàn nhẫn chúc mừng chuyện thành công giết chết tôi.

      Bên ngoài hội sở trời mưa, những hạt mưa mỏng đan vào nhau, tôi chạy rất nhanh, tôi cho rằng chỉ cần chạy nhanh là có thể thoát khỏi cơn ác mộng này. Bỗng nhiên chiếc xe dừng lại kèm theo thanh nhắc nhở nhục mạ của tài xế cũng như cười câu chuyện chân thực diễn ra.

      Tôi ở phía bên kia đường lớn nhìn bố tôi, ông đuổi kịp tôi. Tôi nhìn ông cười, rất tàn nhẫn rất tuyệt vọng.

      Trong nháy mắt ấy tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện khi còn bé, ngày đó tiền lương của phó giáo sư hơi ít, mỗi tuần ông thường dành ra hai tiếng ra ngoài chơi cùng tôi, những người bạn khác cũng rất hâm mộ tôi. Ông vẫn luôn là hùng trong lòng tôi. Bố tôi là đẹp trai nhất, cao lớn nhất, thông minh nhất.

      Ông còn sau này tìm cho con người bạn trai tốt nhất, tôi muốn người giống ông vậy.

      Bây giờ ông già rồi, ông còn đuổi kịp tôi mỗi lần tôi chạy loạn khắp nơi như khi tôi còn bé.

      Mưa càng lúc càng lớn, tôi lang thang đường lớn có đích đến, điện thoại tôi reo, nửa năm nay bố tôi chưa từng gọi cho tôi. Tôi cho rằng ông ta tìm nhiều lý do, tôi cho rằng ông ta bề bộn nhiều việc. Còn bây giờ tôi cảm thấy, bắt đầu từ nhiều năm trước, tôi cũng bị vứt bỏ rồi.

      Tôi có cách nào tiếp nhận bố tôi. Đường ray này, khi tất cả những này đè xuống người người tôi, tôi cảm nhận được sợ hãi khủng hoảng, thậm chí là vô vọng.

      Tôi chật vật chịu nổi đứng trong màn mưa, cúi đầu nhìn người ướt dầm dề. Điện thoại di động trong tay tôi còn ướt thê thảm hơn, cuối cùng nó vang lên nữa, lại cũng có người tìm tôi.

      Đến khi khí ấm áp bao trùm quanh người tôi, tôi nhận ra mình dừng trước cửa phòng bệnh của Đồng Tiểu Táp. Dường như dọc đường rất nhiều nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường, ý tá trẻ tuổi ngoài cửa rối rít hỏi tôi có cần giúp gì , còn tôi nhìn những gương mặt xinh đẹp giống như cảm nhận
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 51: Dùng cơ thể em.

      Đồng Tiểu Táp nhàng vuốt ve gò má tôi, hít hơi sâu, xác nhận lại thêm lần với tôi, "Có được ?"

      Tôi nhanh chóng mà điên cuồng ngẩng đầu dây dưa với miệng của , dùng hàng động ngây thơ để trả lời. Tôi nhìn ánh mắt tràn ngập hơi ẩm ướt của Đồng Tiểu Táp, lấy tay nâng eo tôi lên, vụng về tách cơ thể tôi ra. Trong suốt quá trình đó, tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà, tầm mắt chỉ tập trung vào điểm cuối cùng tạo thành chấm đen .

      Cùng lúc đó, cuối cùng Đồng Tiểu Táp dùng sức mạnh thể nào chống cự nổi xông thẳng vào cơ thể của tôi. Gương mặt của chúng tôi, toàn bộ gương mặt của chúng tôi sát lại với nhau, còn trái tim, chỗ lõm sâu trước đó tựa như chưa từng có đau đớn trong đó.

      Cho đến bây giờ tôi chưa từng nghĩ rằng Đồng Tiểu Táp trong cơ thể gầy yếu ấy lại chứa nhiều sức mạnh đến như vậy, dùng cơ thể trẻ trung để '' tôi, lặp lặp lại bất kể bước chạy nước rút đầy chướng ngại tựa như ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo. Tôi chạm vào gương mặt , thấy ánh mắt đẹp đẹ tỏa sáng của .

      "Thẩm Lam, em."

      Đồng Tiểu Táp cúi đầu hôn tôi. gánh hết mọi gánh nặng của tôi, dịu dàng đến nhường ấy, hơi thở nóng bỏng, chính là thứ tốt đẹp nhất đối với tôi cho đến bây giờ mà tôi cảm thấy mình đủ tư cách sánh đôi cùng. tôi sao?

      Vào thời khắc chúng tôi điên cuồng nhất, tay tôi vô tình chạm được cái máy báo động bên cạnh giường bệnh. thanh từ cái máy vang dội cả phòng bệnh.

      Đồng Tiểu Táp nhanh chóng ôm lấy tôi, chúng tôi từ giường bệnh quay lại phòng tắm lần nữa, khóa trái cửa lại, lại dùng tay ôm chặt lấy tôi để lưng tôi dán vào lớp gạch sứ lạnh như băng. Cơ thể chúng tôi lại dính lấy nhau, nóng bỏng cùng nóng bỏng quấn lấy nhau.

      "Lúc nãy nhấn máy báo động à? Có chuyện gì ?" Giọng của y tá truyền vào, gian kín đột nhiên xuất thêm người, chuyện này khiến tôi cảm giác được trái tim mình đập rộn lên, mà khi hai cơ thể liều mạng càng làm cho tôi kiềm chế được mà phát ra vài thanh. Đồng Tiểu Táp kịp thời che miệng tôi lại, nhừng vì động tác ấy, chúng tôi tiếp xúc sâu hơn.

      ngước đầu, ấn đường nhíu chặt hơn, " có gì, xin lỗi vì tôi bấm nhầm máy báo động."

      "Hình như tôi nge thấy tiếng gì đó, chắc chắn mình sao chứ? Đồng Tiểu Táp?"

      " sao mà. Xin lỗi, tôi tắm." Đồng Tiểu Táp khi dối gò má lại đỏ ửng lên, yết hầu ngừng trượt lên trượt xuống, hoặc đó là do vận động kịch liệt quá mức.

      Theo tiếng đóng cửa, chúng tôi xác nhận y tá rời . Cuối cùng Đồng Tiểu Táp thả tay ra, tôi trượt từ người xuống, ngồi xổm dưới đất thở ngừng.

      "Thẩm Lam, xin lỗi, -- "

      Đồng Tiểu Táp đỡ tôi từ dưới lên, tôi đột nhiên cảm thấy cơn choáng váng kinh khủng tập trung vào phần đầu, cảm giác trống rỗng ấy quá đáng sợ, tôi dùng sức ôm cổ Đồng Tiểu Táp để có thể tiến vào tôi lần nữa.

      Ánh đèn vàng nhạt trong phòng tắm ấm áp dao động, làm tăng thêm hơi lạnh cơ thể tôi. Khoảnh khắc điên cuồng nhất, tôi ngẩng đầu nhìn bóng mình trong gương. Người phụ nữ tóc tai bù xù, bờ vai thon gầy, toàn thân toát ra tín hiệu rời rạc.

      " em."

      " em."

      " em."

      Trong suốt quá trình ấy Đồng Tiểu Táp với tôi ba chữ này nhiều nhất. vuốt tóc tôi, lặp lặp lại nụ hôn, " để em chịu khổ đâu, để em phải thất vọng đâu."

      Tôi dùng sức cong khóe môi lên, ra sức phối hợp để khoảnh khắc này có thể trở nên hoàn mỹ tỳ vết. Sau khi Đồng Tiểu Táp lau khô hàng nước mắt của tôi, chúng tôi lại quay trở về giường bệnh.

      đụng chạm dịu dàng vẫn tiếp diễn, cơ thể chúng tôi để lại rất nhiều chứng cứ '' nhau. Tựa như muốn trung hòa toàn bộ đau khổ trong cơ thể tôi, sau đó lượm lặt những thứ đáng ghét ném ra ngoài, để thương có thể lấp đầy tất cả.

      Tôi dùng nước mắt và khả năng cao nhất có thể để đáp trả lại.

      Khoảnh khắc ấy kết thúc, dòng chất lỏng đậm đặc mà dịu dàng êm đềm chảy vào trong cơ thể tôi, bọn chúng đều có mạng sống, Đồng Tiểu Táp sờ bụng tôi rồi thầm bên tai, "Thẩm Lam, thực hi vọng em mang thai con của chúng ta, rất ích kỉ, chỉ muốn em mình , chỉ muốn em mãi mãi ở bên cạnh , vĩnh viễn cũng chỉ có , chỉ như vậy thôi."

      chậm rãi nhắm mắt lại, trước khi chìm vào giấc ngủ khôn quên ôm tôi vào lòng ngực, ngực càng trở nên ấm áp, giọt mồ hôi vô tình rỉ ra dán vào người tôi, hôn khóe mắt ướt át của tôi. Phần thê lương trong lòng tôi giống như tạm thời bị hòa tan phần nào.

      Ở trong ngực Đồng Tiểu Táp, cuối cùng tôi
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52: Nơi nào cũng có.

      Nhân cơ hội mấy người con trai ký gửi hành lý tôi lén chạy vào nhà vệ sinh chỉnh sửa quần áo.

      Đúng vậy, bởi vì sau khi nhìn thấy bóng lưng của mấy người bọn họ tôi cảm thấy mình được trẻ trung cho lắm, giống như Lâm Sa, ấy mặc người bộ quần áo mà tôi của năm mười tám tuổi dám thách thức với chúng, hơn nữa ấy và Đồng Tiểu Táp giống như là đầu thai cùng nhau vào kiếp thứ hai.

      Trời đất tạo đôi, có từ nào có thể hình dung ra được.

      Còn người tôi, là bộ quần áo màu đen chán nản, thậm chí sau lúc hong đồ cho khô, còn vương lại mùi bùn đất khiến người ta xấu hổ.

      "Mặc của tôi này."

      Lâm Sa xuất sau lưng tôi, tôi nhìn vào gương bắt gặp gương mặt đáng xinh xắn của ấy, chẳng hợp với tính cách điềm tĩnh dịu dàng chút nào.

      Sua khi tôi thay quần áo ra, Lâm Sa , "Đồng Tiểu Táp nhờ tôi mang đến."

      "Cảm ơn ."

      " có gì, lần trước tôi khiến hai người hiểu lầm, đáng lẽ tôi nên giải thích."

      rộng lượng của Lâm Sa khiến tôi xấu hổ vô cùng, đúng là tôi cũng vì chuyện ấy mà cảm thấy tủi thân, nhưng Lâm Sa so với tôi càng vô tội hơn. Tôi phiền muộn mím chặt môi.

      "Thẩm Lam," Lâm Sa nhìn tôi, " ra, tôi có chuyện muốn đồng ý với tôi."

      " -- "

      Tôi ngây người lúc, sau đó gật đầu.

      Mười phút sau, tôi và Lâm Sa quay lại đứng trước mặt nhóm con trai, Đồng Tiểu Táp dùng ánh mắt khen ngợi để nhìn tôi. mặt tôi, chỉ là lấy lại thần thái của ngày trước, tôi hi vọng Đồng Tiểu Táp lo lắng quá nhiều về tôi. Còn tựa hồ hiểu được rằng tạm thời tôi muốn nhắc lại chuyện hôm qua với .

      Thế là ở trước mặt mọi người nhàng ôm lấy vai tôi, chẳng khác nào tuyên bố quyền sở hữu, cách khác là dùng hành động để chứng minh vị trí của tôi trong lòng , mà đối tượng bị cảnh cáo chính là mấy cậu em bằng cách dùng giọng hờ hững phát ra tiếng cười lạnh nhạt.

      Ngay cả bãn thân tôi cũng lớn gan hay rộng rãi đến như vậy được, tôi cẩn thận đẩy cánh tay Đồng Tiểu Táp ra.

      Đối với động tác này của tôi, đám người Lâm Cánh lại quy ra rằng do tôi ngại.

      Bởi thế, do ba người bọn họ giật dây dưới, Đồng Tiểu Táp kiêng dè gửi cho tôi nụ hôn, thậm chí, nụ hôn ấy còn hơi mãnh liệt, tôi vô tình nhìn thấy khóe môi của bị tôi cắn vào tối qua. đem theo hương vị thông qua ký hiệu gắn người tôi, đó là biểu của cảm giác thiếu vắng an toàn.

      "Nếu như em có chuyện gì muốn cho biết, lúc nào cũng lắng nghe em."

      Tôi biết vẫn còn giữ trong lòng chuyện tôi giấu giếm lần trước, nếu như ngày nào đó người đàn ông tôi gặp tình huống khó khăn vào thời điểm nào đó và muốn tự mình đối mặt, tôi cũng bày vẻ đau lòng khổ sở ra ngoài.

      "Em biết rồi, phải chú ý giữ gìn sức khỏe."

      Vào khoảnh khắc chia tay cuối cùng, Đồng Tiểu Táp quay người lại dùng ánh mắt cuồng nhiệt nóng rực nhìn tôi, dùng ánh mắt nặn ra ba chữ ' em', lướt qua khí, nhàng truyền đến trước mặt tôi, lại dùng sức rót vào trái tim tôi.

      cần nghi ngờ vì lý do gì tôi lại tự tị thậm chí là tự kỷ như vậy, bởi vì ánh mắt ấy gần như khiến tôi bật khóc. Tôi kìm nén niềm xúc động muốn khóc xuống, dùng nụ cười mệt mỏi biểu lại, "Em biết."

      Em biết, nhưng em như thế.

      Sau khi bóng dáng Đồng Tiểu Táp biến mất ở hàng T3, tâm trí của tôi lại quay
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :